Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Phải nói chuyện này mới được ;))

Facebook mình add nhiều người là cặp đôi của nhau quá :">
Ôi họ lãng mạn quá, thèm yêu và được yêu ghê í :)

Thấy cuộc đời đẹp ơi là đẹp, trong veo hà :)

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Cà phê hạt dẻ có gây phản ứng phụ ko?

Tại sao?
Tại sao tôi lại thành ra vô cảm và bất cần như vầy?
Tại sao tôi không có ý thích hay ý định nói chuyện với bất kì ai?
Anh hai tát một cái nổ đom đóm mắt vì cách nói chuyện bất cần đời, xấc lược. Tôi không có cảm xúc gì cả.
Tại sao chứ? Tôi không còn muốn hỏi papa tôi đang thích ai? Không còn muốn nghe điện thoại dù em Bảo đã gọi nhỡ đến 5 cuộc? Và nhiều người khác nữa, tôi không muốn áp tai vào chiếc loa bé xíu đó. Chỉ muốn cắm headphone và ngồi học bài, ngồi viết kế hoạch.
Tôi bị làm sao, bị làm sao thế?
Tôi chỉ thấy thương mẹ thôi. Chỉ thấy muốn nói chuyện với Minh Trang cho chuyện thân thiết, với Quỳnh cho chuyện trẻ con, ôm mập cho chuyện cuộc đời. Tôi không muốn ai tỏ ra quen biết, thân thiết tôi hết. Bên ngoài càng ngày càng lãnh cảm, nhưng bên trong thì càng ngày càng cô đơn, càng nguyên tắc. Tôi lạnh lùng đến thế sao? Thật sự lạnh lùng đến vậy sao? Đừng add friend tôi nữa, đừng trách tôi cứ mãi để bạn chờ. Tôi chỉ thấy thích đọc inbox người bạn phương xa gửi thôi. Nhẹ nhàng và tin tưởng, chẳng hiểu tại sao.

Tôi đang trở thành cái gì?

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Mình là nobita - không hơn

Chẳng phải người trẻ bây giờ không có mơ ước, chỉ vì mơ ước quá nhiều nên thành ra đứng yên một chỗ thôi.

Mở cửa sổ, hít một hơi dài. Phượng nở đỏ rực đằng xa, bên dưới một nền trời xanh trắng mây gió. Những khung cửa sổ thứ bảy dần hé mở, lúc nhúc những cái đầu ngái ngủ nghiêng nghiêng ngó ngó. Hàng nhặt rau muống vẫn đậm những màu xanh của lá, màu nâu của lạt và màu vẹc ni nhạt của nón lá. Xe bánh mì đẩy đi, như đẩy từ miền Bắc vào vì chị bán bánh nói giọng Thanh Hóa, miệng thở phì phò, đầu óc ướp mép vì mồ hôi... Sáng thanh vắng!

Hứa với mẹ là ăn sáng thì nhất định sẽ ăn sáng. Có những điều không hứa với mẹ, nhưng làm mẹ vui được thì cụng nhất định làm. Thằng bạn mình, người này người kia bảo rằng mình dạy nó nhiều, mình giúp đỡ nó nhiều nhưng mình không nghĩ vậy. Nó dạy mình những điều rất thấm và rất thực tế. Đó là những bài học về mẹ.

Dạo này để ý, mình lạm dụng từ "những". Cái gì cũng phải xuất hiện thật nhiều chứ không đơn lẻ được nữa. Có lẽ vì mình đang trở nên tham lam. Khi mình nói, em đã từng tham gia "những" hoạt động, có "những" kinh nghiệm... vẫn thích thú hơn, em "chỉ có" cái gì đó. Tham lam chẳng tốt cho sức khỏe chút nào.

Mở máy tính, vào facebook và bắt gặp giấc mơ. Ta sẽ chọn con đường nào cho ta đây, con đường nào cũng chờ ở đó cơ hội và thách thức, triển vọng và đổ sập. Ta sẵn sàng đi vì ta chưa nghĩ đến "đổ sập", cú ngã đau nhất có thể là gì nhỉ, nói chung là chưa biết sợ gì cả, thực sự chưa thấy sợ một cái gì cả. Ta sẽ đi theo con đường của mom, thi P&G challenge sao? Không phải ai cũng tuyệt hảo như mì Panda như mom, rồi rớt thật đau, sau đó lết xác apply vào U sao? Hay cứ lặng thầm tình yêu, học điểm cho cao vào, làm @ và apply vào U như bao người. Hay ta theo Đặng Lê Nguyên Vũ, học xong lên núi, xuống biển, về quê, tìm ra cơ man nào là nghề ngỗng, dính líu tới ngành nông nghiệp, phát triển một em nông sản, tìm đầu ra cho nó, chế biến nó thành đệ nhất thực phẩm rồi lặng thầm làm giàu với một chàng trai sơn cước. Cái này có vẻ tuyệt, vì vừa yên bình vừa sôi động, hay đó! Hay ta chỉ đi thôi nhỉ, đi khắp những nơi mà nghe nói là đẹp, là hay ho rồi viết cho chuyên trang Du lịch ở khắp mọi báo. Cuối đời sẽ in thành sách, bán như kiểu "hồi kí một cái chân hay chạy" hoặc "những ngu đần đã bỏ lại sau chuyến đi". Hay là thế nhỉ, cũng thú vị quá! Sắm thêm cái máy ảnh xịn, đi học ké các photographer quen biết được, chắc cũng làm được vài bộ ảnh để cho con cháu xem mà ngưỡng mộ bà nó. Hay ở nhà làm dự án, tổ chức sự kiện, càng ngày càng chuyên nghiệp hóa. Học thật nhiều về truyền thông, media và marketing sự kiện, để rồi sau này đi làm cho Worldbank hay WWF...suốt đời sống mà nghĩ đến cộng đồng luôn :)

Tự hỏi mình mấy tuổi rồi mà sao giống Nobita 9 tuổi, đang mong ước được thử mỗi nghề một ngày quá. Mình lớn rồi đấy, trưởng thành lên nào. Để chờ đến bao giờ nhỉ? Mà mình cũng không chờ mới chết, thích gì làm nấy, bây giờ mình làm một lúc mấy nghề rồi, huhu. Sẽ chọn. Chọn lựa có thể sai lầm, nhưng mình sẽ chấp nhận, sẽ thực sự chấp nhận mà không hối tiếc. Và sau đó, ít nhất thành công của mình là biết được chọn lựa đó là không đúng. Mình sẽ chọn lựa và nhiều khi, trái tim đã chọn sẵn cho nó rồi. Chỉ là mình ngốc quá, chưa nghe được nó nói gì thôi.

Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

Đam mê đang giết chết mình

Đam mê
đang giết chết mình
thực sự
không phải từng nhát
mà chí mạng
vào chính giữa van tim
Làm sao tôi có thể đi và viết
xuất sắc như người yêu trên sách của tôi
người "thiếu quê hương"...
Cần gặp
Một kẻ thật sành đời :)