Tại sao?
Tại sao tôi lại thành ra vô cảm và bất cần như vầy?
Tại sao tôi không có ý thích hay ý định nói chuyện với bất kì ai?
Anh hai tát một cái nổ đom đóm mắt vì cách nói chuyện bất cần đời, xấc lược. Tôi không có cảm xúc gì cả.
Tại sao chứ? Tôi không còn muốn hỏi papa tôi đang thích ai? Không còn muốn nghe điện thoại dù em Bảo đã gọi nhỡ đến 5 cuộc? Và nhiều người khác nữa, tôi không muốn áp tai vào chiếc loa bé xíu đó. Chỉ muốn cắm headphone và ngồi học bài, ngồi viết kế hoạch.
Tôi bị làm sao, bị làm sao thế?
Tôi chỉ thấy thương mẹ thôi. Chỉ thấy muốn nói chuyện với Minh Trang cho chuyện thân thiết, với Quỳnh cho chuyện trẻ con, ôm mập cho chuyện cuộc đời. Tôi không muốn ai tỏ ra quen biết, thân thiết tôi hết. Bên ngoài càng ngày càng lãnh cảm, nhưng bên trong thì càng ngày càng cô đơn, càng nguyên tắc. Tôi lạnh lùng đến thế sao? Thật sự lạnh lùng đến vậy sao? Đừng add friend tôi nữa, đừng trách tôi cứ mãi để bạn chờ. Tôi chỉ thấy thích đọc inbox người bạn phương xa gửi thôi. Nhẹ nhàng và tin tưởng, chẳng hiểu tại sao.
Tôi đang trở thành cái gì?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét