Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011

Am I lost?

Mơ hồ, mình thấy mình thay đổi, một chút và hôm nay là khá hơn.

Một tuần trôi qua thật mệt mỏi. Năm mới, ai cũng cố mặc một cái áo thật tinh tươm và thật rộng rãi, để rồi ngay tuần đầu tiên của năm học đã mệt mỏi vì phải gồng mình lên quá sức cho vừa chiếc áo mới đó. Mình cố gắng sống lành mạnh, có một tuần trọn vẹn nhưng vẫn chẳng cảm thấy mình đang sống trên mặt đất cho lắm. Mình làm mọi việc mà chẳng thấy đam mê, chẳng có cảm giác gắn bó với bất kì ai, bất kì điều gì. Ai bảo mình làm gì thì mình làm đúng như thế, ai bảo mình phải xử sự với họ thế nào họ mới thấy thoải mái, mình làm đúng như thế. Chả sao, vỏn vẹn có 7 ngày mà bao nhiêu sự cố xảy ra, mình chẳng còn đủ sức để thể hiện mình làm gì, đủ sức để tranh luận rồi rắc rối thêm làm gì.

Đã bảo bao nhiêu lần là mình thôi viết báo đi, vậy mà chẳng lần nào làm được. Tệ hơn, mình đang xa rời mục đích ban đầu, mình không còn viết chỉ vì tiền nữa. Mình học cách viết cũng là học cách sống, mình viết để lấy chút lửa từ người khác mà sống qua ngày, mình cứ muốn viết. Và điều đó hẳn là tệ lắm!

Mình đang lớn lên, thực sự. Mình cảm giác rõ mồn một điều đó. Điềm tĩnh hơn, chín chắn và chủ động hơn. Chỉ có điều mình cảm tính và kém chịu đựng quá, chỉ một đôi lần như thế cũng đủ làm người xung quanh tổn thương rồi. Nhưng dù sao mình cũng phải sống vì mình trước hết chứ, mình cũng phải cho bản thân dc thoả mãn xúc cảm của nó chứ. Không thể chịu đựng hoặc giả tạo hơn là khuyến khích hay mỉm cười trước những câu nói trẻ con, ngờ nghệch không đúng tuổi. Không thể chịu đựng bọn nói thì tốt, chê thì dẻo mà lười nhác làm việc.

Dù sao hôm nay cũng là một ngày trọn vẹn. Gắn bó với gia đình, với bạn bè. Mình nhận ra mình vô cùng hạnh phúc khi đem lại niềm vui cho người khác, những niềm vui sâu sắc, đáng nhớ. Mình cảm nhận niềm vui đó từ trong con tim của mình. Giá mà ai cũng vui, cũng thoải mái khi ở bên cạnh mình nhỉ. Thực ra, điều đó không đơn giản như vẽ bề ngoài đâu. Không phải ai cũng đủ tuyệt vời để vui khi bên cạnh Huyền Trang, không phải ai cũng đủ đặc biệt để mình cố hết sức làm họ vui đâu. Chỉ những món bảo vật mà mình quí ơi là quí thôi.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Tiềm thức

Hôm nay mình lại lạc đường. Số là mình đến chỗ đó một lần rồi, lần đầu lạc thê thảm. Cũng vì biết bản thân ngu đường nên mình ráng đi lại đi đi thêm lần nữa để nhớ.
Bẵng đi một mùa Tết mình quay lại. Mình vẫn còn nhớ mang máng chỗ đó nhưng lại lạc lần nữa. Và thật kì cục, cách mình đi lạc đường y như lần trước. Mình cũng dừng ở ngã tư với Nam Kì để hỏi đường, cũng đi vào đường cụt, cũng hỏi người ở đó rồi đi quá. Một hồi mới sực ra, mình chạy theo tiềm thức từ đầu đến cuối!

Và cũng như thế, hôm nay tiềm thức lại làm mình khó xử. Khi mình sợ hãi nhất, yếu lòng nhất, mình trở nên ngu ngốc đến tồi tệ. Mình không thể hiểu mình đang làm gì nữa chứ đừng nói đến điều khiển nó. Vậy là mình kêu cứu, cứ mỗi lần mình nguy kịch nhất, mình nghĩ đến một người đầu tiên và chỉ nghĩ rằng người đó mới có thể cứu mình. Nhưng chính mình đã dõng dạc tuyên bố sống độc lập cơ mà, chính miệng mình đã bảo đừng quan tâm đến tôi, và cũng chính trái tim mình quyết định sống một cách mạnh mẽ, tự tại. Tại sao trong lúc sợ hãi, lo lắng nhất, hình ảnh duy nhất có thể giúp mình lại chẳng thay đổi?

Và nếu người đó có thể xuất hiện đúng lúc, làm tốt mọi thứ, lòng mình lại yên tâm đến kì lạ. Mình chẳng biết người ta có làm những điều người ta hứa hay không, chỉ biết lúc đó mình tin tưởng hết lòng, lúc đó mình lột bỏ hoàn toàn cái vẻ ngoài khôn ngoan, mạnh mẽ mình cố công xây dựng bao lâu nay. Mình thấy mình ngốc nghếch và dễ đổ vỡ lắm lắm nhưng lại an tâm sống với bản chất như vậy.

Tất cả những điều này, mình lại ngu ngốc che dấu bằng một lối sống khôn ngoan quá tuổi. Mình lại nguỵ trang nó bằng một "mối quan hệ", đây chẳng phải là "mối quan hệ", chẳng phải là lợi dụng, hết rồi đi. Đây là cảm giác gần gũi khi bên một người bạn mình hết lòng thương mến mà có lúc, vì sợ tổn thương mà mình không dám trao đi nhiều lòng tin tưởng. Và trái tim có sự lựa chọn của nó, có người bảo mình sẽ không ân hận khi lựa chọn bằng trái tim.