Nói nhớ Trịnh là câu nói giả tạo nhất mà mình có thể sản sinh ra được, dù hôm nay là Cá tháng Tư, mình cũng không muốn nói một câu như thế. Người này mình chưa gặp, người này không thân quen mình, người này chưa từng là tri âm tri kỉ của mình. Ngay cả khi từng là tri âm tri kỉ, cũng có thể bỗng một ngày trở thành "gặp nhau không nói, không nụ cười" cơ mà...
Nhiều khi mình nằm nghĩ mãi về câu hỏi của Nguyễn Du: "Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa/ Người đời ai khóc Tố Như chăng?"
Nguyễn Du là ba trăm năm sau.
Trịnh đã tròn mười năm rồi.
Được nhớ đến đã khó, mong người đời nhỏ lệ khóc thương tiếc nuối cho số phận mình, có phải Tố Như đòi hỏi quá chăng?
Còn mình, sau mười năm mình mất đi, ai sẽ nhớ mình, ai sẽ khóc cho mình...? Thế mới biết đời bạc lắm, sống cho mặn mà vào :)
Vắng Trịnh, người ta hát nhạc của ông ngày càng nhạt dần. Nhiều lúc những ngày tháng tư thế này, mình chỉ muốn tìm một góc thật nhỏ, thật ấm để nghe nhạc Trịnh thật mộc, nghe mà chiêm ngẫm từng câu từng chữ một của một con người nhiều tình yêu mà lại quá sức cô đơn. Có khi thêm mười năm nữa, người ta chỉ có thể phát nhạc Trịnh chứ không còn ai có thể hát được nhạc ông chứ đừng mong đến sống trong đó. Người ta phải cô đơn đủ để trở nên hoàn hảo mà :)
Người nghe Trịnh thì nhiều chứ người hiểu ông ít lắm. Mà càng ngày, mình cũng thấy bản thân trở nên như thế, đời mà, đâu có cần mấy người hiểu mình, thương mình. "Quí hồ tinh bất quí hồ đa" bạn vừa đủ một nắm tay bé xíu thôi nhưng nắm thật chặt. Có thương thiên hạ cũng mấy khi được hiểu thấu đâu, mặc kệ dòng đời vậy.
Có mấy đứa bạn thân bảo, tao chẳng sợ khi mày lên giọng chửi, chẳng sợ khi mày điên lên dọa đánh người, chẳng sợ khi mày cười như điên, chỉ sợ nhất khi mày mặc kệ, không nói thêm gì nữa... Cơ mà nếu tao yêu mày, tao chẳng bỏ mặc mày đâu. Nói thật đấy, tin hay không thì tùy nhé ;)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét