Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Những mùa hoa đi

Tháng sáu này là mùa sen. Tôi vẫn thích ngắm sen, hiền lành, an nhiên. Tôi vẫn nhớ lúc bạn bảo tôi quay ra phía sau đi và tôi phải mỉm cười trước ánh mắt háo hức của bạn khoe tôi một bình hoa sen trắng dưới ánh đèn vàng - một buổi nào đó, trời bên ngoài mưa, có lẽ là khoảng thời gian ấm áp nhất của tuổi trẻ.



Vừa qua những tháng của hoa loa kèn. Cái sắc trắng giản dị đó càng ngày càng quyến rũ. Trái tim mỏng manh dễ xao xuyến trước cái điều bé nhỏ quá mà. Những gì giản dị thực sự, mới tinh tế thực sự.


Tôi lớn thật rồi á?! Cái cuộc đời này nó vần xoay quá, tôi chẳng có thời gian ngồi nghĩ về cái sự lớn của mình nữa. Nơi xa xôi, bạn tôi đang trăn trở mỗi ngày với mớ cảm xúc của nó, sự cô lập của nó với toàn bộ thế giới, bệnh sợ đám đông và chán ghét tất cả mọi người. Tôi bảo, "chẳng biết bao lâu rồi, tao chưa có một buổi chiều ngồi trước hiên nhà, bên tách cà phê mới pha mà tự hỏi: Cảm Xúc, mày đang như thế nào, dạo này mày có hạnh phúc không?". Nếu có, chắc tao sẽ khóc không ngừng vì quá nể bản thân đã đi qua bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đổ vỡ như vậy mất :) Xin lỗi nhé Cảm Xúc, vì người khác, mà dạo này tao bỏ quên mày :)



Tôi uống cà phê ở công ti mỗi ngày, uống đậm tới mức có lần bạn tôi lỡ dại nếm vào thì ọe ra luôn và phán một câu: "Uống cái thứ kinh tởm gì thế?". Hẹn với người này người nọ, những người kém lãng mạn đến mức tôi muốn bóp cổ họ. Họ kể về những cuộc tình đầy suy xét: "Làm ở đâu, Số dư trong tài khoản ít nhất 9 số 0?, Có chiều mình không?, Có còn trong trắng?"... Tôi thấy mình sợ hãi cái thế giới ấy đến độ cứ câm lặng ngồi nghe và ước chẳng bao giờ mình "lớn lên" kiểu như họ. Họ bảo tôi sến, ừ! Họ bảo tôi tình cảm quá nên hay chịu cực, ừ! Tại sao tôi phải xoắn? Những cuộc gặp gỡ chóng vánh, tương tự nhau và nhạt nhẽo, rồi đong đưa, rồi không chung thủy, rồi trách nhau vô tình... 



Chẳng biết người yêu Trang sau này thế nào nhỉ? Vẫn còn nhiều thứ lãng mạn trên cuộc đời mà. Như những mùa hoa...

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Ngày không tiếng cười

Tôi lấy cho mình nhiều nguồn động lực để dũng cảm đi đến ngày chủ nhật hôm nay một cách kiên cường nhất. Có lẽ tôi đã sai, tôi sai ngay từ đầu khi chọn họ, đơn giản, không hợp nhau thì cố gắng cũng không sống chung được. Quá nhiều sự khác biệt mà tôi tìm cách lấp sai lầm của mình bằng cách cố gắng hết sức. Tôi lại sai lầm tiếp khi giữ mãi suy nghĩ rằng: When the team win, no one hurt.

Cung đối với tôi là nơi nhiều kỉ niệm. Cung cho tôi cảm giác yên bình giữa những tất bật xuôi ngược. Cung rộng, rộng chưa từng đời tôi thấy cái sân nào rộng như vậy, bởi vì tôi phải lướt từ nơi này qua nơi khác nhanh hết sức ngay cả khi đôi chân rã rời, lần nào cũng vậy. Nhưng với Hello Green, bàn chân tôi lướt đi với niềm tự hào, lòng phấn khởi, háo hức trở về nhà xem báo chí, người ta nhận xét thế nào về chương trình của mình. Cung của Hello Green là giây phút tụ họp ngồi la liệt trên những chiếc thùng giấy ọp ẹp, đứa nào cũng khản tiếng, mồ hôi nhễ nhại nhưng niềm vui, niềm tự hào vang vang trong từng câu chuyện kể. Cung là sự hồn nhiên, sự hồn nhiên quí giá đến mức người ta chẳng ai dám rao bán, chỉ giữ và cố giữ cho mỗi người từng chút.

Hôm nay, Mai bảo tôi đã trở lại Cung thì trở lại cho đàng hoàng. Tôi đứng trên hành lang lặng lẽ nhìn ngày hội kết thúc, một không gian tịch mịch trong lòng. Tôi luôn thích những khoảnh khắc yên bình riêng mình như thế này, tôi thấy tôi đã từng yêu đứa con của mình xiết bao. Người mẹ đem khao khát tuổi trẻ truyền vào đứa con mình, nặn nó thành hình, đi học nơi này một chút, nơi kia một chút kinh nghiệm dạy con để rồi lỡ dại kết giao nó với những đứa bé không ngoan khác. Nó trở nên hỗ lốn và hoang tàn, theo cách mà người mẹ cầu toàn như tôi nhìn thấy. Tôi sai rồi, không phải là "no one hurt" mà ngay chính tôi cũng tổn thương, tôi làm mọi người tổn thương. Tôi chưa học được một điều gì đó, tôi thấy nó vẫn còn là một chỗ thiếu sót bên trong mình mà tôi không gọi tên được, cái lổ hổng của tôi làm mọi người trượt chân, mọi người té ngã và bị thương. Cái lổ hổng đó là gì vậy nhỉ, tôi đã tạo ra nó như thế nào, hay nó có sẵn bên trong con người mà chỉ nhờ làm việc nhiều tôi mới phát hiện ra?

Nụ cười, những nụ cười hồn nhiên thơ trẻ. Sao mà tôi yêu thế này. Tôi thấy trân trọng sự bình yên xiết bao. Cả ngày hội diễn ra theo cách mà mọi người muốn đấu tố, giằng xé nhau. Ai cần cơ chứ, ai cần phần thắng cơ chứ, tôi chỉ cần nụ cười của những người cảm thấy họ đã không bỏ thời gian vô ích thôi. Khi tôi nhìn vào mắt Hoàng Châu và nói: "Cảm ơn Châu hôm nay nha". Châu nói: "Cả buổi đâu có làm gì đâu mà cảm ơn hả Trang?". Giật bắn mình, tôi nhói lên suy nghĩ thấm thía, phải chi mình dùng thời gian của họ mà cho họ làm, cho họ hoạt động, mình đang dùng thời gian của người khác vô ích rồi... Tôi ghét cảm giác đó tận cùng!

Tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, không phải vì mệt, mà vì chính bản thân mình cần thời gian để lấp đầy khoảng trống vô hình đó.

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Muốn sống

Những ngày gần sự kiện mình chẳng còn thứ bảy, chẳng có chủ nhật.
Tuần này làm việc cật lực, cũng có nhiều kết quả, nhiều tin hay ho về, tự thưởng cho mình một khoảng tối hứ bảy be bé đi gội đầu và cắt tóc. Tự dưng gặp ông cắt tóc điên, bá láp bá xàm cũng vui, vậy ra trời thương mình lắm, hay cho mình gặp người thú vị để cuộc sống của mình nhiều màu. Mình nhớ bạn của mình quá đi, đi làm quần quật mình chẳng được thư thả đi ăn, đi uống, đi vui chơi nữa, huhu.


Chưa bao giờ mình có cảm giác cần người ở lại như lúc làm event lần này. Chưa bao giờ mình có thể nghĩ những con người vật vã chạy event - một nơi rất dễ gắn bó nhau, một nơi vô cùng dễ lên tinh thần đồng đội lẫn anh em chiến hữu - lại có những con người sẵn sàng từ bỏ nhau như vậy. Lỗi ở họ không đủ niềm tin ở chương trình hay lỗi ở những con người cầm đầu không đủ tình cảm để gắn họ lại? Càng lớn, mình càng tập thói quen làm tốt việc của mình đã, không phán xét người khác làm gì, nói như Gatsby, có thể họ không được sinh ra với hoàn cảnh như mình, đừng phán xét ai cả. Và mình mong những người ra đi sẽ trở về theo một cách chẳng ai biết được nào đó. Họ sẽ nhận ra rằng When the team wins, no one hurt.

Hội an là một khoảng lặng hiếm có. Mình chẳng biết mình và Hội an có điều gì sâu đậm như mình với Hà nội không, mình chỉ thấy thích vì Hội an không bắt mình nghĩ nhiều, người Hội an đơn giản, trong sáng.


Giờ thấy mình còn nhiều thứ phải học quá, cái cảm giác học được một thứ mới mỗi ngày thật tươi mới. Nó là nước cho cây, là xăng cho máy, là oxi cho ngọn lửa. Cũng may trong khoảng về ngắn ngủi, mình và cô Ziệp đã cùng tẩy não nhẵn nhụi để hai đứa bắt đầu đón nhận điều mới mẻ, hết lòng, mỗi ngày.

Dẹp cái hàng rào vô hình trong cả tâm trí lẫn trái tim nào!