Mỗi người đều đang đi trên hành trình của mình, chỉ là đi bao xa mà thôi...
Hôm nay đọc được câu này, ít nhất nó có ý nghĩa thúc đẩy mình đi tới. Mình đã thực sự bỏ lỡ 1 cơ hội. Điều đó cay đắng khi bạn bị từ chối đã đành, nhưng cay đắng hơn khi càng ngày bạn càng nhận ra sẽ gặp những người hay ho trong chuyến đi đó, sẽ học được nhiều điều thú vị... Anw, chuyện gì đã qua, cố gắng cũng không níu kéo được.
Ngày nay, mọi người thích làm màu. Thực sự rất thích những chuyện màu mè. Còn nhớ ở Năng Khiếu trường cấp 3 của mình, khi muốn phỏng vấn ai đó, mình phải lết thết theo xin cả tuần. Thường thì bị từ chối ngay lần đầu vì ai cũng muốn sống yên bình, tập trung vào chuyện mình làm và không muốn truyền thông can thiệp vào đời sống của họ. Còn bây giờ, bẵng đi hai năm rời ghế trung học, viết lách cũng có thời gian để làm hơn. Mỗi lần phỏng vấn ai đó đều dễ dàng hơn nhiều, thậm chí còn theo sát mình để hỏi bài lên chưa, bài lên chưa. Mỗi người muốn lên báo vì một mục đích khác nhau, nhưng tụ trung lại, tất cả đều đang sống quá phụ thuộc vào công nghệ truyền thông. Gần đây có vụ nữ sinh mất tích 4 ngày trước kì thi đại học. E hèm, thằng bạn mình có thể nói là người khui vụ đó đầu tiên. Mình còn nhớ như in cách đây hai hôm, mệt phờ người mà quá mắc tè nên phải gửi xe vào Diamond, trong đầu bỗng dưng nghĩ đến nó và đoán chừng nó sẽ gọi vì cả ngày nay nó hẹn mà bận quá chẳng gặp được. Thế là khi mình vừa đi ra bãi xe, nó gọi và mình đã gặp nó ở hồ con rùa. Đúng 10 phút, nó tuôn xối xả về vụ mất tích, nó đã nhờ báo chí can thiệp như thế nào và mọi người đang chung tay như thế nào... Mình thực sự cảm động và thấy ngay trước mắt một kẻ cách đây hai năm nếu đi theo nói chuyện với mình, mình cũng không thèm, bây giờ đã lớn lên rất nhiều, còn suy nghĩ cho người khác, còn quên đi lợi ích cá nhân là độc quyền về thông tin, chỉ hướng tới một mục đích duy nhất là làm sao tìm được cô bé ấy vì cả gia đình cô bé gần như tuyệt vọng và kiệt sức rồi. Hôm ấy mình nhìn hồ con rùa lung linh lắm, cái hồ ấy bỗng dưng đẹp ra dù sen ở dưới hồ vẫn héo như mọi ngày. Hôm ấy mình gục đầu trên xe máy nghe nó kể chuyện vì mệt quá, họp liên tục 3 bận suốt cả ngày, vừa chiến đấu với Zing trong phòng đông lạnh về nữa, mình thực sự buồn ngủ. Vậy mà thằng bạn mình, lúc đó giống như mình dựa dẫm vào sức sống của nó, giống như mình van xin niềm tin vào cuộc sống ở nó vậy, mình bừng tỉnh.
Sẽ là tuyệt vời biết bao nếu mình không biết ngày mai toà soạn sẽ gọi nó đi chụp hình chiếc ghế trống ở trường thi, giật một cái tít là "Một ước mơ nữa lại dang dở...". Mình đoán lờ mờ ra sự việc, rồi kết nối lại, thế ra cái số điện thoại đường dây nóng, nó có thực sự dùng để cứu giúp thí sinh hay để săn những tin "hot" nhất từ người trong cuộc?!? Thế ra cái vụ khui lùm tum tung beng này để tìm người hay để chứng tỏ đây là một toà soạn nhanh nhạy và sống vì cộng đồng nhất Việt Nam?!? Mình biết, nếu ngày mai mình đồng ý đi với nó, nó sẽ theo cái toà soạn ấy mà kéo vụ này dài ra lê thê mãi. Người ta có sức, có thời gian và động lực thì viết mãi cũng không hết khía cạnh để xoáy về 1 sự vụ đâu. Mình biết nếu mình khuyến khích nó, nó sẽ nổi tiếng 1 lần nữa với vụ việc này, cũng như cách đây hai năm và đây là sự nghiệp của thằng bạn mình, mình sẽ rất mừng cho nó. Nhưng liệu gia đình em bé ấy, có muốn ảnh mất tích của con mình tràn lan trên mạng như vậy không, có muốn đọc những bài báo xoáy đi xoáy lại về nỗi đau mất con không?!? Và người ta đang tập trung vào cái gì, ai đang tập trung tìm người ?!?
Thật là ngu ngốc khi chính những hoạt động của mình, toàn bộ, đang phụ thuộc vào sức sống của truyền thông. Đi làm thì viết plan marketing, báo, sự kiện mà không có truyền thông thì die, die hard! Nó giống 1 cái vòng xoáy, ở bên ngoài thì thấy dữ dội, chứ người bị cuốn vào bên trong rồi không nhận ra gì cả, chỉ thấy tâm bão là chốn bình yên nhất. Cho đến bây giờ, mình vẫn chưa tìm ra giải pháp cho điều này, làm sao để truyền thông không phải là mục đích chính của cuộc sống?!? (là truyền thông chứ không phải nổi tiếng, vì người ta cần đến nó nhiều mục đích khác sự nổi tiếng nữa cơ và nguy hiểm hơn cơ)
Anw,mình phải quan tâm nhiều hơn đến những người đi cùng hành trình với mình. Đó là bài tập cho cả tháng này, một bài tập khó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét