Mơ hồ, mình thấy mình thay đổi, một chút và hôm nay là khá hơn.
Một tuần trôi qua thật mệt mỏi. Năm mới, ai cũng cố mặc một cái áo thật tinh tươm và thật rộng rãi, để rồi ngay tuần đầu tiên của năm học đã mệt mỏi vì phải gồng mình lên quá sức cho vừa chiếc áo mới đó. Mình cố gắng sống lành mạnh, có một tuần trọn vẹn nhưng vẫn chẳng cảm thấy mình đang sống trên mặt đất cho lắm. Mình làm mọi việc mà chẳng thấy đam mê, chẳng có cảm giác gắn bó với bất kì ai, bất kì điều gì. Ai bảo mình làm gì thì mình làm đúng như thế, ai bảo mình phải xử sự với họ thế nào họ mới thấy thoải mái, mình làm đúng như thế. Chả sao, vỏn vẹn có 7 ngày mà bao nhiêu sự cố xảy ra, mình chẳng còn đủ sức để thể hiện mình làm gì, đủ sức để tranh luận rồi rắc rối thêm làm gì.
Đã bảo bao nhiêu lần là mình thôi viết báo đi, vậy mà chẳng lần nào làm được. Tệ hơn, mình đang xa rời mục đích ban đầu, mình không còn viết chỉ vì tiền nữa. Mình học cách viết cũng là học cách sống, mình viết để lấy chút lửa từ người khác mà sống qua ngày, mình cứ muốn viết. Và điều đó hẳn là tệ lắm!
Mình đang lớn lên, thực sự. Mình cảm giác rõ mồn một điều đó. Điềm tĩnh hơn, chín chắn và chủ động hơn. Chỉ có điều mình cảm tính và kém chịu đựng quá, chỉ một đôi lần như thế cũng đủ làm người xung quanh tổn thương rồi. Nhưng dù sao mình cũng phải sống vì mình trước hết chứ, mình cũng phải cho bản thân dc thoả mãn xúc cảm của nó chứ. Không thể chịu đựng hoặc giả tạo hơn là khuyến khích hay mỉm cười trước những câu nói trẻ con, ngờ nghệch không đúng tuổi. Không thể chịu đựng bọn nói thì tốt, chê thì dẻo mà lười nhác làm việc.
Dù sao hôm nay cũng là một ngày trọn vẹn. Gắn bó với gia đình, với bạn bè. Mình nhận ra mình vô cùng hạnh phúc khi đem lại niềm vui cho người khác, những niềm vui sâu sắc, đáng nhớ. Mình cảm nhận niềm vui đó từ trong con tim của mình. Giá mà ai cũng vui, cũng thoải mái khi ở bên cạnh mình nhỉ. Thực ra, điều đó không đơn giản như vẽ bề ngoài đâu. Không phải ai cũng đủ tuyệt vời để vui khi bên cạnh Huyền Trang, không phải ai cũng đủ đặc biệt để mình cố hết sức làm họ vui đâu. Chỉ những món bảo vật mà mình quí ơi là quí thôi.
Vậy là đến lúc này thì mọi người mới cảm thấy được là mình đang lớn àh?
Trả lờiXóaĐây là những dòng về câu chuyện tuổi 30 của Hoa. Floral.Blossom. Chúng ta là những người đang đi đến đó.
"Những người đàn bà đang đi tới tuổi 30 thường hoảng hốt. Những người đàn bà vượt qua tuổi 30 rồi thường bình yên.
Bởi hiểu ra không giống như xưa, chúng ta không còn nhầm lẫn giữa sắc đẹp và tuổi trẻ."