Ơ hay, tháng tư chẳng hiểu vì sao lại là cột mốc của thời gian nhỉ?
Tháng tư của mình ngày mai sẽ về.
Tháng tư của những ngày cần lãng mạn đến điên người. Thảng hoặc cần người đi dạo cùng ghê gớm, thế bởi, tối cuối tuần nào Sài gòn cũng mưa vừa đủ xinh mà :) Thảng hoặc muốn ngồi nhấn nhá lâu lâu một tí ở góc cà phê, nếm một tí bánh kem để thấy đời còn ngọt ngào và mình còn hồn nhiên lắm.
Tháng tư Sài gòn sẽ mưa nhiều hơn, nắng vẫn giòn rụm và những cây cầu của mình, mỗi ngày của mình đều qua những cây cầu. Những cây cầu sẽ lại cho mình phút giây nhìn lên trời cao và tự hỏi mình sẽ bay đến được nơi đâu. Không mong bay xa, chỉ mong đó sẽ là chân trời hạnh phúc :)
Tháng tư của những nỗ lực và cả những khoảng lặng cho giấc mơ.
Cái hồn nhiên của mình, mình thấy quí nó lắm. Quí không phải như người sắp mất, mà như người đã suýt đánh mất một lần mà tình cờ tìm lại được. Có hề gì mà phải toan tính với nhau nhỉ. Có ai đâu lại dạy mình cách lừa lọc nhỉ. Một dại khờ, một tôi. Vậy mà đời bỗng vui, tình bỗng say mơ mộng, thế mới đáng yêu làm sao.
"Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh..."
Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011
Có con đường nằm nghe nắng mưa...
Ngày mai là event đầu tiên của mình :) Nhiều khi mình nghĩ, đi một vòng tròn, cái gì có duyên có phận lại về với nhau. À, cái vòng tròn đó có thể vòng quanh khu phố, thành phố hoặc là cả trái đất to to ngoài kia. Có điều là nhiều khi người ta không đủ kiên nhẫn để chờ.
Từ ngày đi làm mình sanh thói tâm tư dễ vỡ, tình cảm khó lường. Hì hì, chắc tại vừa bước ra khỏi cái môi trường quanh năm là bạn là bè, có cái bỡ ngỡ, có cái xáo trộn trong tâm hồn chăng.
(Mình đi một lát, chút về viết tiếp)
Từ ngày đi làm mình sanh thói tâm tư dễ vỡ, tình cảm khó lường. Hì hì, chắc tại vừa bước ra khỏi cái môi trường quanh năm là bạn là bè, có cái bỡ ngỡ, có cái xáo trộn trong tâm hồn chăng.
(Mình đi một lát, chút về viết tiếp)
Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011
Khi cuộc sống mong manh như cánh hoa rơi
Tôi nhìn mẹ đi khuất đằng sau cánh cửa, kèo rèm lại rồi khóc. Sao dạo này tôi hay yếu lòng như thế vậy nhỉ? Mà có phải dạo này đâu, lúc nào thấy bất an trong lòng tôi chẳng thế...
Tự dưng mấy bữa nay trời mưa về chiều, đã trời về chiều vậy mà còn mưa, tôi nhớ nhà da diết. Mẹ lên được có một buổi rồi về sớm chăm cho ba, tôi biết tôi phải để mẹ về với ba, biết ba dễ bệnh, biết ba với mẹ ở chung đỡ cô đơn hơn ở đây. Nên tôi chẳng dám nói khi mẹ hỏi là có buồn không. Buồn chứ sao không mẹ, con nhớ mẹ gần chết, con thèm ăn cơm nhà gần chết.
Không dưng mấy bữa rày anh hai đầy tâm sự. Nhiều lúc ổng dữ như cọp, nhiều lúc ổng ngồi bó gối, hút thuốc, suy nghĩ nhìn bất lực đến tội nghiệp. Nửa đêm mò vô giường ngủ, thấy giường bên ổng mở nhạc. Grenade rồi Sorry seems to be the hardest word. Đàn ông đàn ang mà nửa đêm mở bài này, phải là chia tay hông ta, phải là nhiều tâm sự giấu giếm lắm sao. Vậy mà mình không dám mở miệng hỏi ổng một câu, không dám ngồi nói chuyện với ổng cho đàng hoàng nữa... Bởi thằng Đu Tô nói đúng, chắc đến ngày cuối cùng của cuộc đời mình mới dám nói mình thương ổng quá.
Nếu ngày mai là ngày cuối của cuộc đời? Nhiều sự việc xảy ra làm tôi phải nghĩ đến điều này lắm. Và càng ngày, tôi càng sống cân nhắc hơn. Tôi sợ làm tổn thương ai đó và họ sẽ mang vết thương đó đến ngày cuối đời. Tôi sợ mình trì hoãn việc gì đó và đến cuối đời cũng không tận hưởng được hạnh phúc của việc đi trọn vẹn một con đường.
Tự dưng mấy bữa nay trời mưa về chiều, đã trời về chiều vậy mà còn mưa, tôi nhớ nhà da diết. Mẹ lên được có một buổi rồi về sớm chăm cho ba, tôi biết tôi phải để mẹ về với ba, biết ba dễ bệnh, biết ba với mẹ ở chung đỡ cô đơn hơn ở đây. Nên tôi chẳng dám nói khi mẹ hỏi là có buồn không. Buồn chứ sao không mẹ, con nhớ mẹ gần chết, con thèm ăn cơm nhà gần chết.
Không dưng mấy bữa rày anh hai đầy tâm sự. Nhiều lúc ổng dữ như cọp, nhiều lúc ổng ngồi bó gối, hút thuốc, suy nghĩ nhìn bất lực đến tội nghiệp. Nửa đêm mò vô giường ngủ, thấy giường bên ổng mở nhạc. Grenade rồi Sorry seems to be the hardest word. Đàn ông đàn ang mà nửa đêm mở bài này, phải là chia tay hông ta, phải là nhiều tâm sự giấu giếm lắm sao. Vậy mà mình không dám mở miệng hỏi ổng một câu, không dám ngồi nói chuyện với ổng cho đàng hoàng nữa... Bởi thằng Đu Tô nói đúng, chắc đến ngày cuối cùng của cuộc đời mình mới dám nói mình thương ổng quá.
Nếu ngày mai là ngày cuối của cuộc đời? Nhiều sự việc xảy ra làm tôi phải nghĩ đến điều này lắm. Và càng ngày, tôi càng sống cân nhắc hơn. Tôi sợ làm tổn thương ai đó và họ sẽ mang vết thương đó đến ngày cuối đời. Tôi sợ mình trì hoãn việc gì đó và đến cuối đời cũng không tận hưởng được hạnh phúc của việc đi trọn vẹn một con đường.
Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011
It's not about the number, it's a touching story about a respectful country
Tôi copy lại những dòng nhật kí trích đăng trên báo Sài gòn tiếp thị này vì:
- Tôi tin những dòng chữ này sẽ lay động đến con tim của cả những người yếu đuối nhất: Chúng ta không còn nhiều thời gian để cố gắng hết sức và trở nên quả cảm, trách nhiệm hơn.
- Tôi cảm thấy một ý nghĩa sâu sắc của người làm báo, chưa bao giờ tôi thấy yêu cái nghề báo như thế.
- Tôi thực sự muốn làm điều gì đó cho Nhật Bản.
______________________________________________________________
- Tôi tin những dòng chữ này sẽ lay động đến con tim của cả những người yếu đuối nhất: Chúng ta không còn nhiều thời gian để cố gắng hết sức và trở nên quả cảm, trách nhiệm hơn.
- Tôi cảm thấy một ý nghĩa sâu sắc của người làm báo, chưa bao giờ tôi thấy yêu cái nghề báo như thế.
- Tôi thực sự muốn làm điều gì đó cho Nhật Bản.
______________________________________________________________
Nhật ký động đất ở Tokyo
Thái Viên Linh đang ở Tokyo. Ông là kỹ sư IT của tập đoàn CISCO (Mỹ) và nhiều năm nay làm việc ở ở Tokyo. Trong những ngày qua, giữa những cơn trở mình của đất, ông đã dùng blog để chia sẻ cảm nhận của mình với bạn bè về những gì đang diễn ra.
Ông Viên Linh, 44 tuổi, là người Mỹ gốc Việt. Ông rời Việt Nam từ nhỏ nên chỉ nói chút ít tiếng Việt. Trên blog, ông dùng tiếng Anh. Dưới đây là bản dịch toàn văn để giúp bạn đọc hiểu thêm về cuộc sống những ngày qua ở Nhật Bản.
Thứ sáu 11.3.2011
Động đất! Tôi đã gặp quá nhiều từ khi đến nước Nhật này. Hôm nay, khi tôi đang ở trên tầng 24, tòa nhà Tokyo Midtown Tower lúc đầu rung lắc như mọi khi vẫn thế. Sàn nhà, tường và đồ vật bắt đầu dịch chuyển.
Thường thì chuyện này sẽ kết thúc sau vài giây tưởng như vô tận. Hôm nay nó dường như kéo dài nhiều phút. Tòa nhà rung lắc và mọi thứ bị xô dạt từ bên này sang bên kia.
Không một chút hoảng loạn, những người Nhật vẫn làm đúng phận sự hàng ngày của họ. Ảnh: Reuters |
Lắc lư như thế còn chịu được nhưng khi tòa nhà bắt đầu giật nẩy theo chiều thẳng đứng thì thật đáng sợ. Rung lắc theo chiều đứng khiến mọi người chóng mặt hơn. Sự khó chịu tăng dần.
Thường thì khi có động đất, là người nước ngoài, tôi sẽ nhìn các bạn bè và đồng nghiệp Nhật. Nếu họ trông có vẻ điềm tĩnh và tự chủ thì mọi chuyện sẽ được coi như ổn thỏa.
Nhưng trận động đất 8.9 độ hôm nay thì khác. Tôi nhìn các đồng nghiệp và họ lo lắng thấy rõ. Nhiều người chạy ra khỏi phòng họp trong khi nhiều người khác bồn chồn thu gom đồ đạc của họ. Hẳn là rất nhiều điều đáng sợ có thể xảy ra trên tầng 24 này.
Khi thế giới chung quanh quay cuồng mất kiểm soát thì điều duy nhất ta có thể kiểm soát là khả năng hít thở và giữ bình tĩnh của chính mình – nhưng giờ cả điều này cũng gần như bất khả thi. Tôi nhìn ra bên ngoài tòa nhà, lúc thấy chân trời Tokyo rung chuyển thì tôi chấp nhận đây là chuyện dữ.
Tôi nhìn chăm chú những gương mặt quanh mình và thấy nỗi sợ hãi cố nén. Rất Nhật và rất cao cả.
Tất cả chúng tôi sau đó trật tự đi theo một đường về phía cầu thang. Càng đi xuống sâu trong lòng tòa nhà đang nghiêng ngả càng thấy lo lắng, vì chúng tôi cảm nhận và nghe rõ tiếng cọt kẹt của kết cấu công trình.
Cầu thang nóng bức, đông đúc và thiếu ô-xy. Thêm vào đó là tiếng rên rỉ của thép và kính bị dồn ép, nhưng lấn át mọi thứ âm thanh là những hồi còi báo động.
Có lúc không thể không nghĩ đến chuyện chết. Ý nghĩ đó đến rồi đi và bị dập tắt bằng hy vọng và ý thức rằng các cửa thoát hiểm càng lúc càng gần. Cuối cùng, tôi bước ra ngoài ánh sáng.
Ngước nhìn lên, tôi có thể thấy cả tòa nhà lắc lư qua lại. Một đám đông đứng trên các vỉa hè và những khoảng trống ngước nhìn lên hoang mang. Đó là lúc vài người trong đám bật các thiết bị di động có chức năng truyền hình lên.
Tin tức kinh hoàng. Sóng thần, cháy, và tàn phá. Chúng tôi nghe tin toàn bộ một thành phố ven biển đã bị quét sạch chỉ bằng một ngọn sóng lớn. Chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng đó trên những màn hình nhỏ.
Không thể tin nổi. Động đất tới 8.9 độ và lớn thứ sáu trong lịch sử. Bầu không khí nặng nề và ảm đạm lộ rõ dù rất kiềm chế.
Tin tức và các biến cố đi đôi với sự hiện diện cụ thể của cơn đại địa chấn này được hàng triệu người kinh qua cùng một lúc. Trong khi chúng tôi đang lo lắng thì cách đó không xa, nhiều sinh linh đang bị tàn diệt.
Hôm nay tất cả chúng tôi là một, hôm nay tất cả chúng tôi đều nhận cùng những điều như nhau. Và hôm nay dẫu tôi là một ngoại kiều tôi vẫn thấy mình Nhật Bản.
– – – – – – – – -
Thứ bảy 12.3.2011
Giống như mọi người, tất cả chúng tôi hôm nay đều dán mắt vào TV và các kênh truyền thông. Tôi xem TV ngay từ lúc mở mắt thức giấc. Hôm nay thực tế mới bắt đầu lộ diện. Tường thuật, hình ảnh, chết chóc, tàn phá.
Không thể nào tin nổi chuyện này xảy ra ngay phía bắc Tokyo. Cách nơi này không xa là một hoang mạc. Thiên nhiên thịnh nộ đã tràn qua những bờ đê chắn sóng và quét sạch bao mạng người.
Trong bản tin trực tiếp buổi chiều, một nhà máy điện hạt nhân đã phát nổ. Cấu trúc phía ngoài lò phản ứng nổ tung, phun ra một đám khói trắng. Quan chức khẳng định rằng tất cả đều trong tầm kiểm soát và phóng xạ không bị rò rỉ nhiều. Tôi rất muốn tin như thế nhưng với tôi, trong tầm kiểm soát phải là không hề có vụ nổ nào kia.
Nhưng cho tới nay tôi hết sức cảm động trước cách dân chúng ở đây xử lý quá tốt cái tai họa kinh hoàng này. Không hề có thông tin giật gân, không hề có cướp phá, không hề có bạo loạn, không hề có trách cứ nhau, và ai cũng tỏ ra có trách nhiệm với người khác.
Dù vậy, điều âm ỉ trong lòng tôi suốt ngày nay là không một ai ở đây, hay ở bất kỳ đâu đáng phải chịu thảm cảnh này. Tôi mong ngày mai sẽ mang đến những tin tức tốt…
– – – – – -
Chủ nhật, 13.3.2011
Hôm nay bình lặng và các đường phố nhìn chung đều đã bớt đông đúc. Mọi người vẫn đi lại với một mức độ bình tĩnh nhất định. Nhiều cửa hàng bán hết sạch các loại thực phẩm có thể để lâu, nước uống, đồ dùng vệ sinh, và các nhu yếu phẩm. Lần đầu tiên từ khi sống ở nước này, tôi mới nhìn thấy những kệ hàng trống rỗng.
Một số nơi ở Tokyo cắt giảm dùng điện. Ảnh: Reuters |
Dù nhà máy điện hạt nhân ngưng hoạt động, Tokyo vẫn có điện gần như bình thường. Nhưng chúng tôi có khả năng sẽ bị cúp điện định kỳ theo mức phân bổ năng lượng để dành đủ công suất cho miền bắc bị thiệt hại. Mọi người đều phải làm phận sự của mình.
Ở Tokyo chúng tôi còn may mắn. Chúng tôi có bị chấn động và chao đảo nhưng ở đây không có gì khủng khiếp như các khu vực bị ảnh hưởng nặng hơn. Tất nhiên vẫn có nỗi lo về phóng xạ từ nhà máy điện.
Công ty điều hành nhà máy điện là TEPCO (Tokyo Electric Power Company). Họ từ lâu nay nổi tiếng che giấu thông tin và không hề nói sự thật khi đụng tới các vấn đề về lò phản ứng của họ.
Hôm qua, trong một cuộc họp báo trực tiếp truyền hình, bình luận viên cho biết rằng “…mọi việc trong tầm kiểm soát của TEPCO”. Ngay lúc đang phát trực tiếp, một lò phản ứng lại nổ. Rõ ràng trong tầm kiểm soát thì không thể nổ như thế.
Chỗ này đưa tin lượng phóng xạ rò rỉ ở mức bình thường trong khi chỗ khác lại cho biết có lúc lượng phóng xạ gấp 8.000 lần mức chấp nhận được. Cho tới nay chưa ai có ý kiến gì.
Bất chấp mối lo phóng xạ, những cảnh báo dư chấn, và còn động đất nữa, chúng tôi vẫn là những kẻ may mắn ở Tokyo này. Ngay phía bắc Tokyo thôi, tôi đọc thấy có tin cho rằng số người chết có thể hơn 10.000 rồi. Những suy nghĩ và cầu nguyện của tất cả chúng tôi nên hướng về họ thì hơn.
Tin tức tốt nhất và gây phấn chấn nhất của hôm nay đã đến, khi tôi nghe tường thuật một cụ già 60 tuổi được cứu thoát ngoài biển. Cụ bị sóng thần cuốn đi và ngồi bồng bềnh trên một mái nhà cách bờ 15km. Đó là một điểm sáng trong mớ hỗn độn đáng ngại.
Ở Tokyo hôm nay chúng tôi vẫn sinh hoạt bình thường. Công viên vẫn có người dạo chơi, trẻ con vẫn cười vui. Trên đường đi bộ về nhà, tôi nhìn thấy đóa hoa anh đào đầu tiên nở. Ôi, tôi ước gì hoa anh đào năm nay quay về trong một thời điểm hạnh phúc và tinh thần phấn khởi!
– – – – –
Thứ ba 15.3.2011
Đi tìm mua thực phẩm và hàng hóa ở những cửa hiệu trống trơn. Một cảnh tượng khá lạ ở Tokyo. Ảnh: Reuters |
Đêm nay tối hơn bình thường. Chúng tôi đang tiết kiệm điện để những ai cần điện hơn chúng tôi có đủ dùng. Đây sẽ là một đêm lạnh cho họ. Tôi nghĩ rằng trong những căn phòng thắp nến tù mù và những chỗ nương náu miền bắc, họ biết và cảm thấy rằng cả thế giới này đều lắng nghe họ.
Nhiều ngọn đèn trong tòa nhà tôi ở và khu lân cận cũng đã tắt. Những ngọn đèn đường vẫn sáng nhưng các vỉa hè và công viên bây giờ là những bóng tối.
Khi mắt ta đã quen với bóng tối thì những vật thể sáng của ban ngày vẫn cứ sáng theo một cách tương đối với bóng đêm. Điều này rất đúng vào lúc này.
Hồi còn sinh viên tôi có học một khóa mỹ thuật và một trong những bài học hay nhất tôi học được khi tập vẽ là: “Màu tối nhất trong các màu tối luôn gần nhất với màu sáng nhất trong các màu sáng”. Tôi đang cố sức tìm kiếm một cái gì đó tươi sáng.
Tin tức hôm nay cũng chẳng khác gì hôm qua. Thêm một lò phản ứng nữa phát nổ. Đi tìm mua thực phẩm và hàng hóa ở những cửa hiệu trống trơ. Đoạn phim quay cảnh tàn phá mới tìm thấy.
Chúng tôi trải qua nhiều đợt động đất và dư chấn khác. Tới lúc này, tôi đã vô cảm với những trận động đất trung bình và nhỏ. Tuy nhiên, cảnh tượng lò phản ứng phát đi phát lại thật đáng báo động. Tokyo cách đó không xa.
Trên đường đi bộ về nhà, tôi nhìn thấy đóa hoa anh đào đầu tiên nở... Ảnh: Reuters |
Vài người tôi quen sẽ tạm xa thành phố một thời gian. Buồn cười thay, một người bạn của tôi hôm nay vì lo sợ có tai họa hạt nhân ở Tokyo lại đưa vợ cùng 3 đứa con tới Hiroshima.
Đêm nay họ đang ở cách cái cái tòa nhà đổ nát nổi tiếng nơi quả bom nguyên tử đầu tiên đã nổ chỉ vài dãy phố. Khôi hài thật!
Tôi có muốn đi khỏi đây không? Với những ai biết tôi, hai tuần trước đây họ vẫn còn nghe tôi bàn kế hoạch cho một chuyến phiêu lưu mới hay lên đường làm một chuyến viễn du điên rồ. Điều kỳ lạ nhất là, ngay lúc này, tôi không muốn rời khỏi đây.
Tôi có rất nhiều bạn bè ở đây, họ đã trở thành một gia đình mở rộng của tôi. Tôi cảm thấy rằng rời nước Nhật lúc này là trốn chạy khỏi nơi chốn đã là mái nhà của tôi bao năm nay.
Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ ở đây đến cùng, làm phận sự của mình, và xem chuyện gì sẽ đến. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất lúc này là chia sẻ những ý nghĩ tích cực, chia sẻ cảm thông, và chia sẻ sự kiếm tìm những gì tươi sáng hơn.
_ _ __ _ __
Thứ tư 16.3.2011
Một chuyện xảy ra trưa hôm qua khiến tôi xót xa. Tim tôi như ngừng đập và thổn thức khi xúc cảm ngập tràn. Một chuyện bình thương như việc bưu phẩm giao tận nhà lại đưa hiện thực đến gần tôi thêm.
Một nhân viên bưu điện mặc đồng phục tin tươm nhấn chuông. Chó sủa. Tôi cảm thấy phiền vì đang bận một cuộc điện thoại công việc.
Tôi ra cửa, ký nhận, bưu phẩm đã đến đúng địa chỉ. Tôi bắt chuyện. Tôi nói bằng tiếng Nhật: “Ồ, tôi ngạc nhiên vì hôm nay ông vẫn đi làm.”
Ông đáp: “Công việc là công việc”. Ông cúi chào như thông lệ.
Chợt tôi hỏi: “Lúc động đất ông có sao không? Gia đình ông ổn cả chứ?”
Vầng trán ông cau lại. Ông nói: “Gia đình đình tôi ở Miyagi”.
Đó là thành phố ước tính có hơn 10.000 người chết. “Tôi không liên lạc được với họ, tôi không tin tức gì của họ cả. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra…”.
Rồi ông cúi chào thật thấp một cách khiêm nhường, liên tục nói “Sumimasen, sumimasen…” Đó có nghĩa là tôi xin lỗi, tôi rất tiếc vì đã làm phiền ông với tin buồn này.
Tôi không biết ông ta đã cúi chào bao nhiêu lần và đã thốt lời xin lỗi ấy bao nhiêu lần. Tôi bảo ông ấy không cần phải thế và chia buồn với ông, hy vọng gia đình ông an toàn. Ông đón nhận những cử chỉ cảm thông của tôi trong sự im lặng lúng túng. Tôi cúi chào và ông lật đật quay lưng, hấp tấp xuống cầu thang bên hông nhà.
Thật khó tưởng tượng nhưng tôi có thể hiểu ông ta. Ông không thể làm gì hơn trước biến cố này. Không có cách nào liên lạc được với miền Bắc. Điện thoại bị cắt. Tất cả những gì ông còn lại chỉ là tin tức TV.
Ông đang làm những gì có thể làm và tiếp tục duy trì những công việc bình thường và càng kín đáo càng tốt. Điều này rất Nhật Bản và thảm họa cho biết rất nhiều về đặc tính của dân tộc này.
Đó là sự tôn trọng những người quanh ta. Đó là không làm ầm ĩ và không gây bất an không cần thiết cho mọi người. Biết kiềm chế bản thân và cảm xúc là cách đóng góp vào sự an hòa chung của xã hội. Đó là tinh thần Võ sĩ đạo.
Điều lạ kỳ nhất là nó lại tỏ ra hữu hiệu ngay ở đây, qua cách mọi người xử trí biến cố kinh hoàng này. Ngay bây giờ, chuyện quan trọng nhất là cứu mạng người, khống chế các lò phản ứng, và giữ bình tĩnh trong giao tiếp.
Tình hình này thực sự tồi tệ và không có thời gian nào để dành cho một phút im lặng hay để thương tiếc người chết. Nhân viên bưu điện ấy khiến tôi xúc động, thương cảm, và tôi tự hào được sống giữa những con người tốt đẹp này.
Tối qua chúng tôi lại gặp thêm một trận động đất nữa. Động đất trong đất liền và bây giờ lại ở phía nam Tokyo. Động đất cấp 6. Không có nguy cơ sóng thần nhưng động đất làm rung chuyển cả căn hộ của tôi.
Chúng tôi đã sắp sẵn các túi ngủ sơ tán, giấy tờ, nước uống, thực phẩm, đèn pin và những gì cần thiết. Tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn. Động đất mới tàn phá phía bắc đây, giờ lại tới phía nam. Đâu đó ở chính giữa là chúng tôi. Phải giữ bình tĩnh, tập trung, trù hoạch khôn ngoan và không hoảng loạn. Đó là tính cách của mọi người ở đây.
Các bạn có thể nhìn thấy điều đó khi xem tường thuật, phỏng vấn, hay quen biết những người có gia đình ở Nhật. Các bạn có thể nghĩ rằng chúng tôi quá khắc kỷ, quá kiềm chế. Nhưng điều đó có nguyên do và đó là lối sống ở đây.
Tuy nhiên, có một điều tôi nhận ra trong những ngày này là: Sự cảm thông là cảm xúc duy nhất không thể kiềm chế.
THÁI VIÊN LINH (CHUYỂN NGỮ: TRẦN NGỌC ĐĂNG)
Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011
Hạnh phúc của sự nhàn rỗi
Bà già trong "Ăn, cầu nguyện, yêu" có đi khắp nơi cũng chỉ để tìm một niềm hạnh phúc, hạnh phúc trong sự nhàn rỗi. Bận rộn thì dễ hạnh phúc nhưng nhàn rỗi mà vẫn yêu bản thân, vẫn hạnh phúc thực sự chẳng có lấy một ước muốn bạo liệt nào thì quả là khó. Thế mà mình đang hạnh phúc kiểu như vậy. Mình là một con người bình thường và mình yêu những gì đang có. Mình bình thường, không vĩ đại, không đáng ngưỡng mộ, không khoác lên mình một cái áo xa xỉ để rồi gồng mình cho vừa vặn với nó.
Hạnh phúc kiểu như vậy có ích kỉ không? Mình có khác xưa lắm không? Cái ngày xưa mình lao ra đường vì mọi người? Cái ngày xưa cha mẹ có ngăn cản thế nào, có mong ngóng thế nào mình cũng không thể ở nhà vào cuối tuần để ăn cơm với gia đình? Cái ngày xưa gần thi rồi mà mình vẫn muốn meeting xin tài trợ với cả họp hành liên miên? Cái ngày xưa của bỏ tất cả vì nghĩ điều mình đang làm là đúng!
Và những điều mình hi sinh để đạt được, mình đã đạt được, một phần nào đó thỏa mãn. Nhưng. Mình không muốn như thế nữa. Bạn chè đậu xanh nói mình đi theo đúng tính cách của mình lắm, tình cảm, sống vì mọi người và đến giờ vẫn làm những công việc như thế. Bạn ấy cũng nói điều mình sợ nhất là sợ người khác hiểu lầm mình. Thế nên mãi mà mình không ra quyết định được. Mình vẫn còn sợ. Nhưng. Gặng hưỡm, khi mình đang nghĩ đến họ, họ có đang nghĩ đến mình? Mình 21 tuổi, đã qua 19, đã hết 20 và còn một con đường rất dài phía trước, rất dài nhưng cũng ngay trước mặt. Tuổi 19, người ta cần thấy trọn vẹn một thế giới mới mẻ, đầy quyến rũ đôi chân khám phá. Tuổi 20, người ta khao khát khẳng định mình với thế giới đó. Và sang tuổi 21, đã đủ trưởng thành để nghĩ về những điều gần gũi hơn, thực tế hơn. Hãy đặt một câu hỏi đơn giản: Khi mình đang lao đi tìm cách thay đổi mọi người, mình có thấy bản thân tiến bộ lên mỗi ngày không?
Mình không muốn đâm đầu về phía đó nữa khi mà mình biết một chút nữa thôi, mình sẽ nhúng chân vào bãi lầy sa mạc, càng rung động, càng lún sâu. Mình khao khát thử thách bản thân cực độ, giống như cảm giác của những ngày từ VYF trở về, mình muốn khám phá thế giới mới đó. Mình muốn mình thật ngu ngốc và khao khát khi bắt đầu tò mò về thế giới mới đó, và bản thân phải phát triển mỗi ngày. Chẳng phải tham vọng gì đâu, nếu không làm như thế thì chỉ có cach đừng yên hoặc đi một vòng tròn thật to và về lại đúng như vị trí cũ. Mình đã quá tuổi với trò đu quay rồi :)
Lúc này, mình phải nghe theo trái tim. Dù cho mình rất thương bạn, dù cho mình rất muốn giúp đỡ bạn. Nhưng bạn có thực sự cần mình không? Sự tổn thương khi mình cứ phải nhìn theo bóng bạn đã khiến mình mệt mỏi lắm rồi. Mình biết những điều mình nói ra là điều mà bạn cảm nhận được, nhưng nó chẳng giúp thay đổi bất kì điều gì: Mình luôn cảm thấy bị left-behind, bạn hiểu không? Mình cảm thấy chúng ta đi một vòng tròn lớn và chẳng tiến thêm bước nào, dù chúng ta làm rất nhiều. Mình mong bạn tốt đẹp mọi điều, nhưng, mình chẳng thể miễn cưỡng bản thân làm những điều mà nó biết là nó không thể.
Ngày mai sẽ ra sao? Mỗi ngày mình đều không ngừng hỏi câu hỏi này và mình thấy khao khát được sống giản dị, tươi vui như thế. Có thể mình chẳng vĩ đại nhưng sự vĩ đại, rốt cuộc chẳng phải nó lớn lên từ sự giản dị sao?
Hạnh phúc kiểu như vậy có ích kỉ không? Mình có khác xưa lắm không? Cái ngày xưa mình lao ra đường vì mọi người? Cái ngày xưa cha mẹ có ngăn cản thế nào, có mong ngóng thế nào mình cũng không thể ở nhà vào cuối tuần để ăn cơm với gia đình? Cái ngày xưa gần thi rồi mà mình vẫn muốn meeting xin tài trợ với cả họp hành liên miên? Cái ngày xưa của bỏ tất cả vì nghĩ điều mình đang làm là đúng!
Và những điều mình hi sinh để đạt được, mình đã đạt được, một phần nào đó thỏa mãn. Nhưng. Mình không muốn như thế nữa. Bạn chè đậu xanh nói mình đi theo đúng tính cách của mình lắm, tình cảm, sống vì mọi người và đến giờ vẫn làm những công việc như thế. Bạn ấy cũng nói điều mình sợ nhất là sợ người khác hiểu lầm mình. Thế nên mãi mà mình không ra quyết định được. Mình vẫn còn sợ. Nhưng. Gặng hưỡm, khi mình đang nghĩ đến họ, họ có đang nghĩ đến mình? Mình 21 tuổi, đã qua 19, đã hết 20 và còn một con đường rất dài phía trước, rất dài nhưng cũng ngay trước mặt. Tuổi 19, người ta cần thấy trọn vẹn một thế giới mới mẻ, đầy quyến rũ đôi chân khám phá. Tuổi 20, người ta khao khát khẳng định mình với thế giới đó. Và sang tuổi 21, đã đủ trưởng thành để nghĩ về những điều gần gũi hơn, thực tế hơn. Hãy đặt một câu hỏi đơn giản: Khi mình đang lao đi tìm cách thay đổi mọi người, mình có thấy bản thân tiến bộ lên mỗi ngày không?
Mình không muốn đâm đầu về phía đó nữa khi mà mình biết một chút nữa thôi, mình sẽ nhúng chân vào bãi lầy sa mạc, càng rung động, càng lún sâu. Mình khao khát thử thách bản thân cực độ, giống như cảm giác của những ngày từ VYF trở về, mình muốn khám phá thế giới mới đó. Mình muốn mình thật ngu ngốc và khao khát khi bắt đầu tò mò về thế giới mới đó, và bản thân phải phát triển mỗi ngày. Chẳng phải tham vọng gì đâu, nếu không làm như thế thì chỉ có cach đừng yên hoặc đi một vòng tròn thật to và về lại đúng như vị trí cũ. Mình đã quá tuổi với trò đu quay rồi :)
Lúc này, mình phải nghe theo trái tim. Dù cho mình rất thương bạn, dù cho mình rất muốn giúp đỡ bạn. Nhưng bạn có thực sự cần mình không? Sự tổn thương khi mình cứ phải nhìn theo bóng bạn đã khiến mình mệt mỏi lắm rồi. Mình biết những điều mình nói ra là điều mà bạn cảm nhận được, nhưng nó chẳng giúp thay đổi bất kì điều gì: Mình luôn cảm thấy bị left-behind, bạn hiểu không? Mình cảm thấy chúng ta đi một vòng tròn lớn và chẳng tiến thêm bước nào, dù chúng ta làm rất nhiều. Mình mong bạn tốt đẹp mọi điều, nhưng, mình chẳng thể miễn cưỡng bản thân làm những điều mà nó biết là nó không thể.
Ngày mai sẽ ra sao? Mỗi ngày mình đều không ngừng hỏi câu hỏi này và mình thấy khao khát được sống giản dị, tươi vui như thế. Có thể mình chẳng vĩ đại nhưng sự vĩ đại, rốt cuộc chẳng phải nó lớn lên từ sự giản dị sao?
Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011
SHIT
Tui cực kì ghét chửi tiếng Anh, thiệt đó. Cái này chắc ít ai biết, mở miệng là tui chửi thề, nên nhiều lúc cũng văn trúng tiếng Anh. Nhưng tui cực ghét nghe chửi bằng tiếng Anh. Nếu đã chửi thề, cứ chửi bằng ngôn ngữ của mình hoặc ngôn ngữ để người nghe hiểu, mắc gì nguyên một đám Việt Nam lại văng tục bằng tiếng Anh làm gì???
Vậy mà hôm nay tui muốn chửi bằng tiếng Anh. Tui muốn chửi cái bản mặt tui đang nhìn thấy trong gương bằng thứ ngôn ngữ tui ghê tởm nhất. Ừ, tui - không một lớp áo che đậy nào bên ngoài - đang kinh tởm bản thân mình ghê gớm.
Có một câu chuyện nửa đùa nửa đau đớn của Nguyễn Ngọc Tư mà tui thích kể đi kể lại. Nguyễn Ngọc Tư mà, cười xong rồi đắng chát trong họng không khóc ra tiếng được luôn, xót lắm, thương lắm. Cái chuyện đùa cũng tục. Bà già sống một mình đang ngủ thì bị ăn trộm vào nhà, bả la làng la xóm lên rồi tên trộm mới bắt nạt lại: "Còn la nữa tao cởi hết quần áo ra đó". Bả mới thôi la hét, vui sướng hỏi: "Làm vậy thiệt hông anh". Truyện kết thúc bằng câu: Ai cũng có ước mơ trong đời. Vậy mà tui ngay cả đến một ước mơ cũng không có.
Mình không ham muốn một thứ gì cả. Điều đó có kinh khủng không? Mình chỉ mới nhận ra điều đó kinh khủng gần đây thôi. Mình muốn cảm ơn một người bạn đã làm thức tỉnh điều đó nơi mình. Nhưng mình phải đợi, phải nuôi dưỡng lời cảm ơn đó. Bây giờ mình chưa có đủ bản lĩnh để cảm ơn, chưa đủ tư cách để nhận lấy lời nhận xét đó một cách sâu sắc, bởi vì mình chưa thay đổi. Mỗi ngày trôi qua, mình tràn ngập trong cuộc sống đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc. Có khi nghĩ lại, mình đầy đủ thật. Bạn bè chẳng thiếu, bạn sâu sắc có, bạn vui chơi có. Gia đình vững chắc, tinh thần ổn định. Lâu lâu viết một bài báo đúng theo những gì muốn thể hiện, chẳng bao giờ bị cưỡng bách vì tiền bạc. Nhàn rỗi thì cà phê, khám phá, muốn bay xa có người cùng bay, muốn đáp lại có người đáp lại. Hạnh phúc nhỉ? Hạnh phúc là một thiếu sót đấy!!
Đến giờ mình mới nhận ra điều này. Hạnh phúc của nhiều người là sự đấu tranh không ngừng, còn mình, mọi thứ tựa hồ đã được sắp đặt và mình tận hưởng. Nếu có thứ gì đó thiếu sót, bản tính cung Thiên Bình lại giúp mình nhanh chóng cân bằng. mình an nhàn, thỏa mãn hoàn toàn với cuộc sống hiện tại. Và giết chết những ham muốn vươn ra khỏi confort zone của mình. Có lần một chị nói với mình rằng phải liều mình bơi ra khỏi comfort zone, đấu tranh sinh tồn rồi biến nơi mới thành comfort zone của mình. Mình không sợ hãi điều gì cả, nhưng đơn giản mình không muốn, mình hài lòng với mọi điều. Và điều này, một lần nữa, thật tệ!
Mỗi ngày, người ta lại đắp lên mình những chiếc áo mới. Mình không phải như thế, càng ngày càng mất kiểm soát rằng mình là ai. Phán xét, định kiến về con người, một lần nữa lại bóp nghẹn trái tim mình. Làm sao đây, làm sao đây? Yêu thương mọi người là điều viễn vông nhưng sống chung với khác biệt là điều mình muốn làm. Giá mà mình không có lớp áo nào che chắn bên ngoài. Giá mà mình có thể hét lớn lên thật lớn. Cảm giác của kẻ thua cuộc đối mặt với người chiến thắng, thật lạ. Mình tôn trọng kẻ chiến thắng vô cùng, vừa tôn sùng vừa hoài nghi. Những mâu thuẫn muốn xé nát mình ra, quật ngã mình. Nhưng cần gì thể hiện ra bên ngoài chứ.
Chẳng cần nhiều người hiểu ta làm gì cả. Dù sao, họ cũng chỉ nhìn thấy lớp áo. Có ai cũng ở đó và lắng nghe thấy tâm hồn bên trong đâu. Và mình cũng chẳng trách ai vì điều đó cả.
Hôm nay mình vui, vì một điều từ lâu lắm rồi không có đã xuất hiện trở lại. Cảm giác thua cuộc. Thất bại, té xuống, trầy đau, và đứng lên!
Vậy mà hôm nay tui muốn chửi bằng tiếng Anh. Tui muốn chửi cái bản mặt tui đang nhìn thấy trong gương bằng thứ ngôn ngữ tui ghê tởm nhất. Ừ, tui - không một lớp áo che đậy nào bên ngoài - đang kinh tởm bản thân mình ghê gớm.
Có một câu chuyện nửa đùa nửa đau đớn của Nguyễn Ngọc Tư mà tui thích kể đi kể lại. Nguyễn Ngọc Tư mà, cười xong rồi đắng chát trong họng không khóc ra tiếng được luôn, xót lắm, thương lắm. Cái chuyện đùa cũng tục. Bà già sống một mình đang ngủ thì bị ăn trộm vào nhà, bả la làng la xóm lên rồi tên trộm mới bắt nạt lại: "Còn la nữa tao cởi hết quần áo ra đó". Bả mới thôi la hét, vui sướng hỏi: "Làm vậy thiệt hông anh". Truyện kết thúc bằng câu: Ai cũng có ước mơ trong đời. Vậy mà tui ngay cả đến một ước mơ cũng không có.
Mình không ham muốn một thứ gì cả. Điều đó có kinh khủng không? Mình chỉ mới nhận ra điều đó kinh khủng gần đây thôi. Mình muốn cảm ơn một người bạn đã làm thức tỉnh điều đó nơi mình. Nhưng mình phải đợi, phải nuôi dưỡng lời cảm ơn đó. Bây giờ mình chưa có đủ bản lĩnh để cảm ơn, chưa đủ tư cách để nhận lấy lời nhận xét đó một cách sâu sắc, bởi vì mình chưa thay đổi. Mỗi ngày trôi qua, mình tràn ngập trong cuộc sống đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc. Có khi nghĩ lại, mình đầy đủ thật. Bạn bè chẳng thiếu, bạn sâu sắc có, bạn vui chơi có. Gia đình vững chắc, tinh thần ổn định. Lâu lâu viết một bài báo đúng theo những gì muốn thể hiện, chẳng bao giờ bị cưỡng bách vì tiền bạc. Nhàn rỗi thì cà phê, khám phá, muốn bay xa có người cùng bay, muốn đáp lại có người đáp lại. Hạnh phúc nhỉ? Hạnh phúc là một thiếu sót đấy!!
Đến giờ mình mới nhận ra điều này. Hạnh phúc của nhiều người là sự đấu tranh không ngừng, còn mình, mọi thứ tựa hồ đã được sắp đặt và mình tận hưởng. Nếu có thứ gì đó thiếu sót, bản tính cung Thiên Bình lại giúp mình nhanh chóng cân bằng. mình an nhàn, thỏa mãn hoàn toàn với cuộc sống hiện tại. Và giết chết những ham muốn vươn ra khỏi confort zone của mình. Có lần một chị nói với mình rằng phải liều mình bơi ra khỏi comfort zone, đấu tranh sinh tồn rồi biến nơi mới thành comfort zone của mình. Mình không sợ hãi điều gì cả, nhưng đơn giản mình không muốn, mình hài lòng với mọi điều. Và điều này, một lần nữa, thật tệ!
Mỗi ngày, người ta lại đắp lên mình những chiếc áo mới. Mình không phải như thế, càng ngày càng mất kiểm soát rằng mình là ai. Phán xét, định kiến về con người, một lần nữa lại bóp nghẹn trái tim mình. Làm sao đây, làm sao đây? Yêu thương mọi người là điều viễn vông nhưng sống chung với khác biệt là điều mình muốn làm. Giá mà mình không có lớp áo nào che chắn bên ngoài. Giá mà mình có thể hét lớn lên thật lớn. Cảm giác của kẻ thua cuộc đối mặt với người chiến thắng, thật lạ. Mình tôn trọng kẻ chiến thắng vô cùng, vừa tôn sùng vừa hoài nghi. Những mâu thuẫn muốn xé nát mình ra, quật ngã mình. Nhưng cần gì thể hiện ra bên ngoài chứ.
Chẳng cần nhiều người hiểu ta làm gì cả. Dù sao, họ cũng chỉ nhìn thấy lớp áo. Có ai cũng ở đó và lắng nghe thấy tâm hồn bên trong đâu. Và mình cũng chẳng trách ai vì điều đó cả.
Hôm nay mình vui, vì một điều từ lâu lắm rồi không có đã xuất hiện trở lại. Cảm giác thua cuộc. Thất bại, té xuống, trầy đau, và đứng lên!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)