Dậy sớm tinh sương.
Ngồi đây gõ máy, trả nợ cho Mực tím, hì hì
Nhưng vẫn biết được.
Ngòai kia là tiếng rao, ngoài kia là chim hót.
Ngoài kia người rục rịch đi làm, tinh tươm
Và bên dưới nhà
Mẹ chuẩn bị bữa sáng
nhẹ nhàng vì chưa biết rằng
con đã thức giấc
ôi hạnh phúc
đôi khi đâu cần những chuyến đi xa...
Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2010
She keeps shouting, I keep calm
Bây giờ chị biên tập đang chửi, đây là chị biên tập dạy mình nhiều điều nhất từ trước đến giờ. Đó là lí do vì sao, mình vẫn ở lại đây, vẫn làm việc với báo này.
Mình đang học và khao khát học từng ngày. Mình ghét bị chê là thiếu tinh tế trong câu chữ và cách trình bày. Và cũng không thể đổ lỗi một bài viết ẩu, cho việc bận rộn quá. Nhưng đầu óc mình khó mà lấy lại tập trung thật.
Chị ấy cứ xối xả từng chữ một, mình thì im phăng phắt. Sức chịu đựng đã khá hơn rồi. Thay vì hét lên với bả thẳng là: Này, thích thì chấp nhận, không thích tôi quay đít. Mình lại nhẹ nhàng cảm ơn. Và mình nghĩ là mình cần cảm ơn cho sai lầm và sự nhắc nhở này thật.
Có sao đâu nhỉ? Trên đời còn có người chịu khó dạy mình sống là mừng rồi. Chỉ cần mình cố gắng và cho họ biết là mình cố gắng. Đừng quá đáng đến mức ông thầy nào cũng xách cặp bỏ ra khỏi lớp là được.
Mình đang học và khao khát học từng ngày. Mình ghét bị chê là thiếu tinh tế trong câu chữ và cách trình bày. Và cũng không thể đổ lỗi một bài viết ẩu, cho việc bận rộn quá. Nhưng đầu óc mình khó mà lấy lại tập trung thật.
Chị ấy cứ xối xả từng chữ một, mình thì im phăng phắt. Sức chịu đựng đã khá hơn rồi. Thay vì hét lên với bả thẳng là: Này, thích thì chấp nhận, không thích tôi quay đít. Mình lại nhẹ nhàng cảm ơn. Và mình nghĩ là mình cần cảm ơn cho sai lầm và sự nhắc nhở này thật.
Có sao đâu nhỉ? Trên đời còn có người chịu khó dạy mình sống là mừng rồi. Chỉ cần mình cố gắng và cho họ biết là mình cố gắng. Đừng quá đáng đến mức ông thầy nào cũng xách cặp bỏ ra khỏi lớp là được.
Thứ Bảy, 29 tháng 5, 2010
From Hollywood to Hanoi or my Tiana Thanh Nga
Chưa viết được một thứ thật sự sâu sắc lúc này. Tôi thực sự bị ấn tượng và thấm bởi từng khoảnh khắc phim, từng lời nói của bà. "Con chim chết đi còn quay đầu về tổ" . "Không bao giờ từ bỏ - không bao giờ" . "Đa tài nhưng làm việc đầy đam mê".
Tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh người phụ nữ này. Tôi muốn đọc nhiều hơn về bà. Một con người rất "người", có gục ngã, thất bại trên đường đời vì nghiện ma túy, có sa vào băng đảng nhưng trên tất cả, "tìm về nguồn cội - không từ bỏ nguồn cội" đã là dấu mốc làm thay đổi cuộc đời con người. Giờ thì tôi đã thấm, gốc rễ bền thì hoa lá mới xanh tươi.
Tôi chỉ ghi lại ở đây những khao khát của tôi lúc này.
Tôi muốn đi Quảng Trị, tôi muốn đến Đà Nẵng, toàn bộ Đà Nẵng và nói chuyện với người già về lịch sử, về chiến tranh. Tôi muốn thăm lại những giá trị nguồn cội của dân tộc ở đất Thăng Long.
Tôi muốn tìm ngay bộ phim tài liệu From Hollywood to Hanoi để về xem. Và nghiên cứu.
Tôi muốn cống hiến cho dân tộc. Muốn đi xa để học hỏi về điều tôi đang đam mê và để trở về.
Tôi muốn làm việc, muốn làm việc đầy đam mê.
Hãy cho tôi may mắn. Hãy cho tôi cơ hội. Tôi sẽ không từ bỏ.
Tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh người phụ nữ này. Tôi muốn đọc nhiều hơn về bà. Một con người rất "người", có gục ngã, thất bại trên đường đời vì nghiện ma túy, có sa vào băng đảng nhưng trên tất cả, "tìm về nguồn cội - không từ bỏ nguồn cội" đã là dấu mốc làm thay đổi cuộc đời con người. Giờ thì tôi đã thấm, gốc rễ bền thì hoa lá mới xanh tươi.
Tôi chỉ ghi lại ở đây những khao khát của tôi lúc này.
Tôi muốn đi Quảng Trị, tôi muốn đến Đà Nẵng, toàn bộ Đà Nẵng và nói chuyện với người già về lịch sử, về chiến tranh. Tôi muốn thăm lại những giá trị nguồn cội của dân tộc ở đất Thăng Long.
Tôi muốn tìm ngay bộ phim tài liệu From Hollywood to Hanoi để về xem. Và nghiên cứu.
Tôi muốn cống hiến cho dân tộc. Muốn đi xa để học hỏi về điều tôi đang đam mê và để trở về.
Tôi muốn làm việc, muốn làm việc đầy đam mê.
Hãy cho tôi may mắn. Hãy cho tôi cơ hội. Tôi sẽ không từ bỏ.
Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà
Ừ, cái title, một câu chuyện của Hoa học trò mình thích. Nhạc nền cho bài blog là album của Cải Bắp.
Nghĩ mãi về những thay đổi, mình đã thay đổi thực sự, nhiều lắm. Ngày càng sống hời hợt đi, cái gì trôi qua cũng không đủ kiên nhẫn để níu kéo lại, không đủ tình cảm để tiếc nuối. Thây kệ, cái gì của mình thì mãi mãi là của mình, nếu nó bỏ mình đi, thứ đó đã đóng hết vai trong sân khấu cuộc đời của mình. Cả hai, đều đã đủ lớn để cho mọi thứ thanh thản ra đi.
Bị phỏng chân nên rát kinh lên. Hôm nay ăn no ơi là no. Về nhà vắng hoe, mẹ về rùi đó hỉ. Nhà mình sắp thành đại công trường, mình sắp chạy dự án mới, như con ong vo vo.
Không khí chùa và hương trầm lúc nào cũng làm mình thanh thản vô cùng. Chẳng hiểu vì sao những ngày này, nhiều chuyện xảy ra quá, nhiều thứ nhắc nhớ về quá khứ quá. Quá khứ mà, lúc nào chẳng đẹp. Người ta bảo cái gì mình không với tới được thì cũng đẹp như giấc mơ, quá khứ chẳng bao giờ trở về được cho nên vẫn mãi lung linh. Chi bằng cho hiện tại một cơ hội để sau này nó được trở thành quá khứ đẹp.
Thử xem nhé. Thử mình cố gết sức một lần xem có làm nên chuyện không nhé.
Thử viết lách cẩn thận xem có được cho đi Hà nội chơi không.
Thử apply thật cẩn trọng xem có được accept không nào, mà cũng điên lắm rồi ấy, reject người ta gì mà reject hoài thế, không biết làm vậy là mình buồn lắm hả ??
Để thử học hành đàng hoàng, hết sức và nghiêm túc, tập trung xem có được học bổng không. Hí hí, thật buồn cười là lúc chắp tay xin trời đất, mình cũng chỉ khấn cho con thi cử đỗ đạt, đó là thứ không thay đổi :)
Rồi thử work @ seriously một tháng tới, một thử nghiệm như đúng cái từ probation mà bạn dành cho mình, xem mình còn passion nữa không...
Và một thử, nhưng không phải thử nghiệm mà là thử thách: ngày hội xanh, thử nhé, xem HT có thể làm được gì.
Sài gòn 350 thật tội nghiệp. Nó chẳng ép uổng gì mình mà luôn cố gắng đem lại cho mình nhiều thứ thoải mái nhất có thể. Cảm ơn, nhờ SG 350 mà mình còn gặp được nhiều con người tuyệt vời khác.
Mình quyết định rồi, sẽ đi Hà nội hè này với Dung và Quỳnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhớ thế đủ rồi, phải về mà ôm chầm lấy thôi :D
Nghĩ mãi về những thay đổi, mình đã thay đổi thực sự, nhiều lắm. Ngày càng sống hời hợt đi, cái gì trôi qua cũng không đủ kiên nhẫn để níu kéo lại, không đủ tình cảm để tiếc nuối. Thây kệ, cái gì của mình thì mãi mãi là của mình, nếu nó bỏ mình đi, thứ đó đã đóng hết vai trong sân khấu cuộc đời của mình. Cả hai, đều đã đủ lớn để cho mọi thứ thanh thản ra đi.
Bị phỏng chân nên rát kinh lên. Hôm nay ăn no ơi là no. Về nhà vắng hoe, mẹ về rùi đó hỉ. Nhà mình sắp thành đại công trường, mình sắp chạy dự án mới, như con ong vo vo.
Không khí chùa và hương trầm lúc nào cũng làm mình thanh thản vô cùng. Chẳng hiểu vì sao những ngày này, nhiều chuyện xảy ra quá, nhiều thứ nhắc nhớ về quá khứ quá. Quá khứ mà, lúc nào chẳng đẹp. Người ta bảo cái gì mình không với tới được thì cũng đẹp như giấc mơ, quá khứ chẳng bao giờ trở về được cho nên vẫn mãi lung linh. Chi bằng cho hiện tại một cơ hội để sau này nó được trở thành quá khứ đẹp.
Thử xem nhé. Thử mình cố gết sức một lần xem có làm nên chuyện không nhé.
Thử viết lách cẩn thận xem có được cho đi Hà nội chơi không.
Thử apply thật cẩn trọng xem có được accept không nào, mà cũng điên lắm rồi ấy, reject người ta gì mà reject hoài thế, không biết làm vậy là mình buồn lắm hả ??
Để thử học hành đàng hoàng, hết sức và nghiêm túc, tập trung xem có được học bổng không. Hí hí, thật buồn cười là lúc chắp tay xin trời đất, mình cũng chỉ khấn cho con thi cử đỗ đạt, đó là thứ không thay đổi :)
Rồi thử work @ seriously một tháng tới, một thử nghiệm như đúng cái từ probation mà bạn dành cho mình, xem mình còn passion nữa không...
Và một thử, nhưng không phải thử nghiệm mà là thử thách: ngày hội xanh, thử nhé, xem HT có thể làm được gì.
Sài gòn 350 thật tội nghiệp. Nó chẳng ép uổng gì mình mà luôn cố gắng đem lại cho mình nhiều thứ thoải mái nhất có thể. Cảm ơn, nhờ SG 350 mà mình còn gặp được nhiều con người tuyệt vời khác.
Mình quyết định rồi, sẽ đi Hà nội hè này với Dung và Quỳnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhớ thế đủ rồi, phải về mà ôm chầm lấy thôi :D
Thứ Năm, 27 tháng 5, 2010
Ngẫu hứng phố
Trời mà mưa ngoài cửa sổ, nằm trong phòng nghe Ngẫu hứng phố thì tuyệt phải biết!
Chưa bao giờ có cảm giác được chăm sóc như những ngày này. Mẹ về suốt ngày nhắc ăn, nhắc ngủ, nhắc uống thuốc. Mẹ không cho lên máy ngồi lâu, không cho thức khuya, cấm tiệt cà phê....Nhưng, đôi lúc, giật mình nhận ra, có phần nào đó trong con người mình không còn cần mẹ như một đứa trẻ. Mình thương mẹ, thích quây quần quanh mẹ, coi mẹ làm cái gì để ngó cho vui vậy thôi. Nhưng giống như một đứa lang bạt không gia đình, có phần nào đó trong mình cần tự do, cần mạo hiểm và tự lập.
Hôm nay ba chở đi chơi, sực nhớ lại ngày nhỏ, ừ, cũng lâu lắm rồi chẳng được ngồi sau xe ba chở đi chơi đâu đó. Mình nhớ đêm Hà nội quá, nhớ thực sự cái không khí hơi se, mát mẻ và vắng người ấy. Đèn vàng vụt qua cửa sổ taxi, lòng trải dài vừa xa vừa gần. Những người bạn mới, những tình cảm trẻ dại... người ta ước quay trở lại cũng có nghĩa là nó không còn được như vậy nữa rồi. Đến nỗi bây giờ, mình chỉ thoải mái thực sự với hai người thôi, chỉ vậy thôi. Hè này có nên về không nhỉ, cũng chẳng vì ai cả. Nhớ cô bé nhất, chẳng hiểu sao nữa.
Ngẫu hứng phố càng nghe, càng thấm. Lắm lúc tưởng mình muốn đi nhiều, đi xa lắm. Vẫn một hàng rào ngăn cách nào đó giữa mình và con người mình khi đi ra nước ngoài. Cảm giác đó thật kì lạ, mình chưa gọi tên cho nó được nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện live border-less là mình lại hiện về rõ mồn một cảm giác đó. Tệ thật! Tệ lắm đó!
Dạo này không ổn nhưng bên ngoài cứ vẻ rất ổn. Đúng là một gã cung Thiên Bình. Dạo này lớp mình sáp cặp yêu nhau như điện, chẳng thấy mình có chuyện gì xảy ra cả. Hay là thích bạn ấy lại nhỉ, bạn ấy vẫn đáng yêu ghê, y như hồi năm nhất ấy ;)) mỗi lần nghe bài hát đó, qua gà rán lotte đó cũng nhớ bạn ấy, 1 chút.
Chưa bao giờ có cảm giác được chăm sóc như những ngày này. Mẹ về suốt ngày nhắc ăn, nhắc ngủ, nhắc uống thuốc. Mẹ không cho lên máy ngồi lâu, không cho thức khuya, cấm tiệt cà phê....Nhưng, đôi lúc, giật mình nhận ra, có phần nào đó trong con người mình không còn cần mẹ như một đứa trẻ. Mình thương mẹ, thích quây quần quanh mẹ, coi mẹ làm cái gì để ngó cho vui vậy thôi. Nhưng giống như một đứa lang bạt không gia đình, có phần nào đó trong mình cần tự do, cần mạo hiểm và tự lập.
Hôm nay ba chở đi chơi, sực nhớ lại ngày nhỏ, ừ, cũng lâu lắm rồi chẳng được ngồi sau xe ba chở đi chơi đâu đó. Mình nhớ đêm Hà nội quá, nhớ thực sự cái không khí hơi se, mát mẻ và vắng người ấy. Đèn vàng vụt qua cửa sổ taxi, lòng trải dài vừa xa vừa gần. Những người bạn mới, những tình cảm trẻ dại... người ta ước quay trở lại cũng có nghĩa là nó không còn được như vậy nữa rồi. Đến nỗi bây giờ, mình chỉ thoải mái thực sự với hai người thôi, chỉ vậy thôi. Hè này có nên về không nhỉ, cũng chẳng vì ai cả. Nhớ cô bé nhất, chẳng hiểu sao nữa.
Ngẫu hứng phố càng nghe, càng thấm. Lắm lúc tưởng mình muốn đi nhiều, đi xa lắm. Vẫn một hàng rào ngăn cách nào đó giữa mình và con người mình khi đi ra nước ngoài. Cảm giác đó thật kì lạ, mình chưa gọi tên cho nó được nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện live border-less là mình lại hiện về rõ mồn một cảm giác đó. Tệ thật! Tệ lắm đó!
Dạo này không ổn nhưng bên ngoài cứ vẻ rất ổn. Đúng là một gã cung Thiên Bình. Dạo này lớp mình sáp cặp yêu nhau như điện, chẳng thấy mình có chuyện gì xảy ra cả. Hay là thích bạn ấy lại nhỉ, bạn ấy vẫn đáng yêu ghê, y như hồi năm nhất ấy ;)) mỗi lần nghe bài hát đó, qua gà rán lotte đó cũng nhớ bạn ấy, 1 chút.
Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010
Chờ hay chọn..?
Đôi lúc, tưởng rằng con người ta luôn có sự lựa chọn cho tương lai và hạnh phúc của mình, nhưng thực tế thì không hẳn vậy. Dường như có sẵn con đường trước mắt, dù rất mờ ảo nhưng ta không thể không đi trên con đường ấy! Có nổ lực lắm thì cũng thay đổi chút ít nhưng không thể thay đổi lộ trình, có lẽ vậy!
Một lời chào chưa trọn vẹn
Thật kì lạ! Mình cảm thấy trống vắng lắm. Mình không hiểu vì sao lại có cảm giác này nhưng từ hôm qua đến giờ, mình cứ thở rút để lấy không khí chứ trong lòng thì trống vắng, thiếu thốn lắm.
Từ ngày đi Nha Trang về, mình không viết được gì lên note cả, giống như Nha Trang mặn mà lắm, mình viết cái gì thì cũng thấy nhạt hay sao? Dồn tình cảm viết bài gửi, rồi nhấn nút thoát mà không save gì, tự tay bóp cổ chết đứa con đầu lòng. Tối về nặn đứa thứ hai, chẳng yêu như đứa đầu nữa..
Mình ngại ánh mắt của thằng bạn lúc lên đường đi xa quá. Sao mình lại nhìn thấy toàn là băn khoăn, ưu tư và lo lắng trong ánh mắt nó. Mình cũng sợ những lời nó nói trước khi đi, nghe như sắp đi xa lắm và không hẹn ngày về. Mình bảo mày đừng làm tao sợ nữa, đi có lâu, có xa đến mức ấy đâu... Chẳng lẽ trở về là một con người khác? Mình cảm giác có cái gì xa xăm lạ lùng quá.
Hạnh phúc là gì? Câu hỏi mình luyện gà nhiều lần cho thí sinh thi Charm, vậy chứ bản thân không có đáp án. Hạnh phúc chắc đơn giản là có việc để làm và có người để hi vọng. Việc thì đầy ra, tới tấp, tới tấp, còn người thì...chẳng thấy cảm xúc hay hi vọng vào ai. Một vài người đi qua, có tí ý định ở lại theo mình đoán nhưng rồi lại chào đi hoặc bị sự lạnh lùng, vô cảm đuổi cổ. Mình chẳng biết mình có đang gặp vấn đề không nữa. Muốn nghỉ học hôm nay để qua lớp báo chí học ké, để được ôm con mập quá. Ở nhà mình chẳng thể ôm được anh hai, mẹ thì đi về quê rồi, chỉ còn mập thôi. Ở Ngoại thương, mình thích tất cả mọi người, nhưng đôi khi sự xô bồ, xáo trộn của bạn nhạc đàn làm mình thấy biến mất những thanh âm trong trẻo. Chẳng biết nữa, một ngày đi ăn kem và hàn huyên, phát hiện thế giới FTU thật quá xô bồ và lung lay niềm tin.
Em Thịnh nói chị Trang con nít từ trong dáng người đến cách nói chuyện. Hẳn là vì vậy mà ai cũng dễ dàng đến nựng mình rồi cười nói như con nít, nhưng có lúc người ta cần lớn lên thực sự. Ít hẳn đi, những lần mình đi cafe, đọc sách một mình mà tư tưởng thoải mái chỉ dồn tâm vào việc đó. Mình ghét đi uống cafe mà phải nói chuyện công việc, nhưng nó lại luôn thường trực trong đầu mình và cũng không có chuyện nào hấp dẫn mình hơn. Mình cần tìm một người thú vị để đi cafe cùng. Mình ghét những mối quan hệ xã giao, ghét trao namecard ngay khi gặp và hỏi dồn nhiều câu để ra thông tin người đối diện đang cần gì, có quan tâm tới việc mình đang làm hay không.
Những câu chuyện xã giao nhạt quá nhạt, mình muốn về Năng Khiếu nói chuyện, mỗi câu là thông tin mới, cấu trúc mới, tình cảm mới. Vậy mà có ai đếm lùi được thời gian đâu, mình đang làm gần như hằng ngày những chuyện mình ghét và tìm ra lí do để thích nó. Sao vậy, ước mơ ư, tham vọng ư hay cống hiến và trách nhiệm? Tôi thực sự chẳng cần một mĩ từ nào cả. Tôi cần sống mặn mà, chân thành và tình cảm cơ. Tôi muốn gặp một người mà như gặp non sông. Nhớ, nhớ Nha Trang cũng từng có con người như thế. Lại nhớ về Hà nội, nhớ cô bé vô cùng luôn, chắc xí nữa gọi điện cho cô bé thôi, lâu lắm rồi... Xí nữa đi xem phim một mình, thích thế. Xí nữa đi học lớp báo chí, thích thế. Xí nữa đi về học tiếng Anh, thích thế. Hôm nay chỉ làm những việc mình thích thôi.
Mình không thể đánh lừa bản thân rằng, mình vẫn còn rất nhớ người đó. Thấy việc này chẳng dễ dàng gì, nhất là khi bị gói ghém lại. Không có gì là hoàn hảo cả đâu, tại sao khi phát hiện ra sự-không-hoàn-hảo, con người ta lại thất vọng, lại tỏ ra khinh bỉ, họ biết thừa rằng đó là qui luật tự nhiên mà. Đừng quá hoàn hảo!
Từ ngày đi Nha Trang về, mình không viết được gì lên note cả, giống như Nha Trang mặn mà lắm, mình viết cái gì thì cũng thấy nhạt hay sao? Dồn tình cảm viết bài gửi, rồi nhấn nút thoát mà không save gì, tự tay bóp cổ chết đứa con đầu lòng. Tối về nặn đứa thứ hai, chẳng yêu như đứa đầu nữa..
Mình ngại ánh mắt của thằng bạn lúc lên đường đi xa quá. Sao mình lại nhìn thấy toàn là băn khoăn, ưu tư và lo lắng trong ánh mắt nó. Mình cũng sợ những lời nó nói trước khi đi, nghe như sắp đi xa lắm và không hẹn ngày về. Mình bảo mày đừng làm tao sợ nữa, đi có lâu, có xa đến mức ấy đâu... Chẳng lẽ trở về là một con người khác? Mình cảm giác có cái gì xa xăm lạ lùng quá.
Hạnh phúc là gì? Câu hỏi mình luyện gà nhiều lần cho thí sinh thi Charm, vậy chứ bản thân không có đáp án. Hạnh phúc chắc đơn giản là có việc để làm và có người để hi vọng. Việc thì đầy ra, tới tấp, tới tấp, còn người thì...chẳng thấy cảm xúc hay hi vọng vào ai. Một vài người đi qua, có tí ý định ở lại theo mình đoán nhưng rồi lại chào đi hoặc bị sự lạnh lùng, vô cảm đuổi cổ. Mình chẳng biết mình có đang gặp vấn đề không nữa. Muốn nghỉ học hôm nay để qua lớp báo chí học ké, để được ôm con mập quá. Ở nhà mình chẳng thể ôm được anh hai, mẹ thì đi về quê rồi, chỉ còn mập thôi. Ở Ngoại thương, mình thích tất cả mọi người, nhưng đôi khi sự xô bồ, xáo trộn của bạn nhạc đàn làm mình thấy biến mất những thanh âm trong trẻo. Chẳng biết nữa, một ngày đi ăn kem và hàn huyên, phát hiện thế giới FTU thật quá xô bồ và lung lay niềm tin.
Em Thịnh nói chị Trang con nít từ trong dáng người đến cách nói chuyện. Hẳn là vì vậy mà ai cũng dễ dàng đến nựng mình rồi cười nói như con nít, nhưng có lúc người ta cần lớn lên thực sự. Ít hẳn đi, những lần mình đi cafe, đọc sách một mình mà tư tưởng thoải mái chỉ dồn tâm vào việc đó. Mình ghét đi uống cafe mà phải nói chuyện công việc, nhưng nó lại luôn thường trực trong đầu mình và cũng không có chuyện nào hấp dẫn mình hơn. Mình cần tìm một người thú vị để đi cafe cùng. Mình ghét những mối quan hệ xã giao, ghét trao namecard ngay khi gặp và hỏi dồn nhiều câu để ra thông tin người đối diện đang cần gì, có quan tâm tới việc mình đang làm hay không.
Những câu chuyện xã giao nhạt quá nhạt, mình muốn về Năng Khiếu nói chuyện, mỗi câu là thông tin mới, cấu trúc mới, tình cảm mới. Vậy mà có ai đếm lùi được thời gian đâu, mình đang làm gần như hằng ngày những chuyện mình ghét và tìm ra lí do để thích nó. Sao vậy, ước mơ ư, tham vọng ư hay cống hiến và trách nhiệm? Tôi thực sự chẳng cần một mĩ từ nào cả. Tôi cần sống mặn mà, chân thành và tình cảm cơ. Tôi muốn gặp một người mà như gặp non sông. Nhớ, nhớ Nha Trang cũng từng có con người như thế. Lại nhớ về Hà nội, nhớ cô bé vô cùng luôn, chắc xí nữa gọi điện cho cô bé thôi, lâu lắm rồi... Xí nữa đi xem phim một mình, thích thế. Xí nữa đi học lớp báo chí, thích thế. Xí nữa đi về học tiếng Anh, thích thế. Hôm nay chỉ làm những việc mình thích thôi.
Mình không thể đánh lừa bản thân rằng, mình vẫn còn rất nhớ người đó. Thấy việc này chẳng dễ dàng gì, nhất là khi bị gói ghém lại. Không có gì là hoàn hảo cả đâu, tại sao khi phát hiện ra sự-không-hoàn-hảo, con người ta lại thất vọng, lại tỏ ra khinh bỉ, họ biết thừa rằng đó là qui luật tự nhiên mà. Đừng quá hoàn hảo!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)