Trời mà mưa ngoài cửa sổ, nằm trong phòng nghe Ngẫu hứng phố thì tuyệt phải biết!
Chưa bao giờ có cảm giác được chăm sóc như những ngày này. Mẹ về suốt ngày nhắc ăn, nhắc ngủ, nhắc uống thuốc. Mẹ không cho lên máy ngồi lâu, không cho thức khuya, cấm tiệt cà phê....Nhưng, đôi lúc, giật mình nhận ra, có phần nào đó trong con người mình không còn cần mẹ như một đứa trẻ. Mình thương mẹ, thích quây quần quanh mẹ, coi mẹ làm cái gì để ngó cho vui vậy thôi. Nhưng giống như một đứa lang bạt không gia đình, có phần nào đó trong mình cần tự do, cần mạo hiểm và tự lập.
Hôm nay ba chở đi chơi, sực nhớ lại ngày nhỏ, ừ, cũng lâu lắm rồi chẳng được ngồi sau xe ba chở đi chơi đâu đó. Mình nhớ đêm Hà nội quá, nhớ thực sự cái không khí hơi se, mát mẻ và vắng người ấy. Đèn vàng vụt qua cửa sổ taxi, lòng trải dài vừa xa vừa gần. Những người bạn mới, những tình cảm trẻ dại... người ta ước quay trở lại cũng có nghĩa là nó không còn được như vậy nữa rồi. Đến nỗi bây giờ, mình chỉ thoải mái thực sự với hai người thôi, chỉ vậy thôi. Hè này có nên về không nhỉ, cũng chẳng vì ai cả. Nhớ cô bé nhất, chẳng hiểu sao nữa.
Ngẫu hứng phố càng nghe, càng thấm. Lắm lúc tưởng mình muốn đi nhiều, đi xa lắm. Vẫn một hàng rào ngăn cách nào đó giữa mình và con người mình khi đi ra nước ngoài. Cảm giác đó thật kì lạ, mình chưa gọi tên cho nó được nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện live border-less là mình lại hiện về rõ mồn một cảm giác đó. Tệ thật! Tệ lắm đó!
Dạo này không ổn nhưng bên ngoài cứ vẻ rất ổn. Đúng là một gã cung Thiên Bình. Dạo này lớp mình sáp cặp yêu nhau như điện, chẳng thấy mình có chuyện gì xảy ra cả. Hay là thích bạn ấy lại nhỉ, bạn ấy vẫn đáng yêu ghê, y như hồi năm nhất ấy ;)) mỗi lần nghe bài hát đó, qua gà rán lotte đó cũng nhớ bạn ấy, 1 chút.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét