Bây giờ chị biên tập đang chửi, đây là chị biên tập dạy mình nhiều điều nhất từ trước đến giờ. Đó là lí do vì sao, mình vẫn ở lại đây, vẫn làm việc với báo này.
Mình đang học và khao khát học từng ngày. Mình ghét bị chê là thiếu tinh tế trong câu chữ và cách trình bày. Và cũng không thể đổ lỗi một bài viết ẩu, cho việc bận rộn quá. Nhưng đầu óc mình khó mà lấy lại tập trung thật.
Chị ấy cứ xối xả từng chữ một, mình thì im phăng phắt. Sức chịu đựng đã khá hơn rồi. Thay vì hét lên với bả thẳng là: Này, thích thì chấp nhận, không thích tôi quay đít. Mình lại nhẹ nhàng cảm ơn. Và mình nghĩ là mình cần cảm ơn cho sai lầm và sự nhắc nhở này thật.
Có sao đâu nhỉ? Trên đời còn có người chịu khó dạy mình sống là mừng rồi. Chỉ cần mình cố gắng và cho họ biết là mình cố gắng. Đừng quá đáng đến mức ông thầy nào cũng xách cặp bỏ ra khỏi lớp là được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét