Ừ, cái title, một câu chuyện của Hoa học trò mình thích. Nhạc nền cho bài blog là album của Cải Bắp.
Nghĩ mãi về những thay đổi, mình đã thay đổi thực sự, nhiều lắm. Ngày càng sống hời hợt đi, cái gì trôi qua cũng không đủ kiên nhẫn để níu kéo lại, không đủ tình cảm để tiếc nuối. Thây kệ, cái gì của mình thì mãi mãi là của mình, nếu nó bỏ mình đi, thứ đó đã đóng hết vai trong sân khấu cuộc đời của mình. Cả hai, đều đã đủ lớn để cho mọi thứ thanh thản ra đi.
Bị phỏng chân nên rát kinh lên. Hôm nay ăn no ơi là no. Về nhà vắng hoe, mẹ về rùi đó hỉ. Nhà mình sắp thành đại công trường, mình sắp chạy dự án mới, như con ong vo vo.
Không khí chùa và hương trầm lúc nào cũng làm mình thanh thản vô cùng. Chẳng hiểu vì sao những ngày này, nhiều chuyện xảy ra quá, nhiều thứ nhắc nhớ về quá khứ quá. Quá khứ mà, lúc nào chẳng đẹp. Người ta bảo cái gì mình không với tới được thì cũng đẹp như giấc mơ, quá khứ chẳng bao giờ trở về được cho nên vẫn mãi lung linh. Chi bằng cho hiện tại một cơ hội để sau này nó được trở thành quá khứ đẹp.
Thử xem nhé. Thử mình cố gết sức một lần xem có làm nên chuyện không nhé.
Thử viết lách cẩn thận xem có được cho đi Hà nội chơi không.
Thử apply thật cẩn trọng xem có được accept không nào, mà cũng điên lắm rồi ấy, reject người ta gì mà reject hoài thế, không biết làm vậy là mình buồn lắm hả ??
Để thử học hành đàng hoàng, hết sức và nghiêm túc, tập trung xem có được học bổng không. Hí hí, thật buồn cười là lúc chắp tay xin trời đất, mình cũng chỉ khấn cho con thi cử đỗ đạt, đó là thứ không thay đổi :)
Rồi thử work @ seriously một tháng tới, một thử nghiệm như đúng cái từ probation mà bạn dành cho mình, xem mình còn passion nữa không...
Và một thử, nhưng không phải thử nghiệm mà là thử thách: ngày hội xanh, thử nhé, xem HT có thể làm được gì.
Sài gòn 350 thật tội nghiệp. Nó chẳng ép uổng gì mình mà luôn cố gắng đem lại cho mình nhiều thứ thoải mái nhất có thể. Cảm ơn, nhờ SG 350 mà mình còn gặp được nhiều con người tuyệt vời khác.
Mình quyết định rồi, sẽ đi Hà nội hè này với Dung và Quỳnh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhớ thế đủ rồi, phải về mà ôm chầm lấy thôi :D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét