Bọn chúng vẫn như thế.
Lũ chim sẻ nhỏ bạn của mình.
Chúng giấu niềm đau trong mình và lại cất cao tiếng hót mỗi ngày, mỗi khi gặp mình.
Vì sao chúng không bao giờ rên rỉ, vì sao...
Mình đau lòng quá đi mất.
Đã bẵng đi một thời gian, mình bị nhiễu tai bởi những tiếng rên rỉ, tiếng khoe khoang... những âm thanh phù phiếm.
Để rồi những tiếng kêu thật nhỏ, vẫy gọi mình trong bất lực, trở nên im hẳn.
Tao thương bọn mày lắm, thương lắm luôn ấy, và chẳng hiểu vì sao, chẳng bao giờ tao thôi nhớ đến bọn mày, dù mình không đến cùng một phòng học đã gần 2 năm rồi...
Người ta tạo ra rất nhiều bản sao của mình. Chẳng tự tin gì, nhưng bản sao thứ nhất là những thứ mình tạo ra và họ sử dụng một lần nữa, không xin phép. Bản sao thứ hai là cảm giác khi ở bên mình, họ đối xử với mọi người như thể họ đối xử với mình, để tìm một cảm giác tương tự cảm giác mà mình đã cho họ. Mình mệt rồi, mình chẳng phiền lòng nữa, chẳng buồn nói nữa, giữ im lặng và nhìn thôi. Đến một lúc, họ sẽ tự biết rằng, mỗi con người là duy nhất, và không ai có thể thay thế cho ai cả. Mình chẳng muốn làm gì và chẳng muốn quan tâm nữa và khi một con người luôn cháy lửa bập bùng như mình, trở nên nguội lạnh đến vậy, họ sẽ biết họ chẳng còn giá trị gì trong lòng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét