Hôm nay đi lại con đường cũ, phải nói thật lòng là mình nhớ. Nhớ ánh đèn vàng của thành phố lúc 9h tan học. Nhớ con đường mưa, hoa sữa ở Pasteur bắt đầu dậy hương. Sài gòn những ngày mưa lạnh lạ lùng lắm, se se chứ không gắt nhưng vừa đủ để thấy thèm cái nghi ngút khói khi đi qua trường kiến trúc, những quán nhậu đầy mấy anh chàng sinh viên tóc dài rũ rượi, nâng li rồi khè một tiếng bên vỉ nướng cánh gà bốc khói. Chiếc cầu đường Nam Kì như một chiếc vương miện ướp kim cương chỉ co điều là bọn chúng màu vàng.
Có những thứ giữa nó và mình trùng hợp một cách tình cờ, đặc biệt là cảm xúc. Nó có lần ghi là nói chuyện với mình vô cùng thoải mái, mình cũng thấy một cảm giác tương tự. Chỉ đơn giản vì nó pha lẫn một chút này, một chút kia nữa nên nói chuyện rất là ăn ý. Nhưng do suy nghĩ nhiều quá, ước mơ nhiều, tham vọng nhiều, mà nhất là nhiều hoài nghi... Tiếc không? Câu trả lời là có đấy, vì mình vẫn còn thương nó, người bạn của mình đã có lúc rất chân thành và đáng yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét