Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

Tại vì thèm viết quá mà...

Lần trước làm một cái blog xong, viết quá chừng rồi xoá :D
Hôm nay làm lại, mãi nó không cho, thì ra người nhà mạng vẫn lưu mấy bài mình gõ lần trước. Khổ.

Chẳng có trải nghiệm nào là không có giá trị cả. Đọc lại những gì mình viết, thấy một hành trình đã đi qua, đau khổ, vật vã trong đống tư duy cũ mèm, thiếu muối... Nhưng đó là mình, chỉ là đang vật vã tìm lại mình thôi :)

Những ngày này mình vui lắm. Chìm đắm trong âm nhạc, nhảy múa, tiếng cười tiếng nói với mình là thứ âm nhạc tuyệt diệu nhất. Dù là bạn nói nhỏ để tâm sự một điều gì, hay là ríu rít cùng nhau kể chuyện vui trong ngày... Cả tiếng giảng bài của cô giáo Chính sách thương mại mình cũng yêu mất rồi, giọng Hà nội ấy, lâu rồi không nghe nên nhớ quá đi mất. Mình vui vì đủ thứ lí do nên có rất ít chuyện có sức mạnh làm mình buồn những ngày này. Hi vọng khoảng thời gian này kéo dài lâu lâu 1 tí, bù cho thời gian vừa rồi, mặt mũi hầm hầm, đầu óc lung tung không tập trung.
Hay là vì dạo này mình quen nhiều em bé dễ thương, cười tít cả mắt, thấy mình tươi trẻ vô cùng á. Mà hận, tính tuổi Tây là được hai chục roài, hết teen roài :( Tính sát nút là tháng 9 mới mãn teen, phải làm hết những thứ mình quyết tâm làm trong 20 năm đầu đời mới được :) Muỗi cắn quá, mình phải ngừng gõ đây. Mà mình thích đi học quá, mình không thể ngừng nói ra điều này nhưng mình sẽ cố gắng học chăm chỉ, tập trung, chuyên cần ở học kì này, à không, bắt đầu từ học kì này :)


Bé Nấm Mario xD.
Thật là xấu hổ, mình đã gửi tấm hình này để nominate cho 1 giải quá ư là professional, biết chắc là mình out cho coi :(

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét