Những ngày 12 tồi tệ của lịch sử nhân loại. Mình chẳng nhớ còn ngày 12 nào nữa không ngoài 12/05/2008 và 12/01/2010, động đất ở Trung Quốc và Haiti, một nước khổng lồ và một nước tí hon. Số phận trêu ngươi làm sao, những sự khác biệt giữa hai đất nước có thể tạo nên sự khác nhau trong cách mà động đất đưa đến điều kinh khủng, chứ chẳng khác nhau mấy về hậu quả cuối cùng. Con người ra đi...
Ngày hôm nay, mình nghĩ nhiều về con người, hội ngộ và biệt li. Hình như càng lớn, không gian sống càng rộng thì thời gian con người gắn bó với nhau càng ít. Cấp một học với bạn là hàng xóm của mình, học xong chiều về lại chơi với nhau, tối bưng tô cơm ăn chung với nhau. Cấp hai, bạn là chung một thị trấn, mỗi ngày đi học về chung đường, rồi chiều đi học thêm với nhau, đi chơi nhà bạn phải đạp xe. Cấp 3, mỗi bạn là một quận, đến nhà nhau chơi được phải lên kế hoạch cả tháng, nhưng vẫn còn ngủ trưa với nhau ở trường, ăn cơm, quậy phá chung, tối về điện thoại còn là nội bộ để mà tám đến nóng tai. Đại học, mỗi bạn một tỉnh, một miền của đất nước. Gặp nhau vài tiết trên lớp rồi ai về nhà ấy, ai lo việc người ấy. Có khi cúp học thì cả tuần chẳng gặp, cũng chẳng sao, có thân đâu. Bạn nào thân lắm thì biết nhà mình, nhớ nhau lắm mới ghé nhà chơi. Thời gian dành cho nhau trong ngày ít lắm, chẳng biết là mỗi người được một giờ không nữa. Quen thì càng ngày càng quen nhanh, là biết nhau chứ mà không quen nhau là vậy. Người gặp người, vui cười chào hỏi rồi bước đi là vậy. Người làm việc chung với người, hết chuyện lại xa nhau đến một chân trời khác là vậy. Người sát cánh bên nhau, đồng cảm cộng khổ một khoảng thời gian, đủ để nhớ nhau khi chia xa nhưng rồi cũng quá bận với cuộc sống xoay vòng mà chẳng dành cho nhau được một chút thời gian là vậy. Là vậy mà thấy bạn là nước chảy mây trôi, thứ gì quá khứ và kỉ niệm trân trọng dành cho mình, vẫn luôn kẹt ở lại, chẳng thứ gì có thể thay thế được là vậy. Chẳng nhớ ra bọn mình đã làm quen và nói chuyện với nhau như thế nào nữa.
Sống hoài cổ chẳng tốt một chút nào. Ít nhất, mình đã chứng minh được điều đó, một học kì mà nhớ thương nhiều quá thì chắc chắn học kì đó điểm F hoặc điểm D thôi. Con người cứ sống, cứ làm việc rồi đẩy đưa mà gắn bó với nhau thôi, chẳng từ chối được. Nhưng. Nhưng. Để đi sâu vào tâm hồn nhau thì khó lắm, để hiểu nhau đủ cặn kẽ thì khó đấy, càng lớn lên càng khó đấy. Cái gì là của mình thì nhất định sẽ là của mình, còn không thể níu giữ cũng chẳng giành giật được, những thứ không là của mình!
Tuần mới bắt đầu lúc 5h30 sáng mai với các bác sĩ tình nguyện. Chẳng biết có gắn bó không nhưng chia xa là sắp rồi, mong còn lại ở đất nước này, tấm lòng thiện nguyện của họ.
Đầu nấm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét