Bây giờ mình sẽ tập viết đàng hoàng nhé ;)
Trở về sau những chuyến đi là cơn thèm bình yên. Thực sự thèm cảm giác không làm gì cả, ngồi đọc sách, nghe đài và nhâm nhi li cà phê. Thèm chốc nữa đi gội đầu cho mát rồi đạp xe tung tăng đi ăn chè với em Quỳnh hay ra công viên Gia Định xem người ta học dancing...muốn mình sống bình thường như mọi cô gái khác. Mà mình thì có gì đặc biệt đâu cơ chứ, nên những sở thích của mình cũng giản dị và bé nhỏ.
Những thứ con người ta thực sự cần đôi khi lại giản dị quá sức so với những gì người ta ước mơ và theo đuổi. Nếu nói là mình cần một gia đình nhỏ có hai đứa con một gái, một trai, chồng là người mình yêu và cũng yêu mình, sống ở một khu nhà chung cư tiện nghi ở Huế gần cầu Tràng Tiền...chồng mình chắc không làm thầy giáo đâu, vậy thì giống phim 'Trăng nơi đáy giếng' lắm. Nhưng cứ cuối tuần, mình lại được về quê thăm ông bà, họ hàng, nhà ba mẹ mình sẽ nằm bên kia cầu, vừa đủ gần để chạy qua chạy lại cho đỡ nhớ, vừa đủ xa để hai vợ chồng mà có cãi nhau cũng không để ba mẹ biết mà buồn. Sống với một đứa như mình thì cãi nhau chắc chỉ là chuyện số lượng nhiều hay ít.
Nhưng mình giấu điều đó đi mất bởi những vết lún của bánh xe, của bánh tàu hỏa hay bánh máy bay...mình lại thèm những chuyến đi, theo đuổi những chuyến đi. Theo đuổi những thứ mới lạ và đủ thử thách để khi vượt qua, mình phải bật khóc mới được. Có đôi lúc, mình bỏ cả buổi tối chỉ để viết ra, mình cần gì và mình muốn gì rồi lại rối tung nên xé đi và quẳng vào một góc. Mình viết nhiều thứ nhỏ nhỏ mà mình làm hằng ngày để xem chúng có theo một qui luật nào không. Nhưng mình vốn không suy nghĩ logic nên mình vẫn chỉ biết được là mình thèm những chuyến đi, thèm thử thách, mà nếu như vậy thì cô đơn lắm.
Ziệp đọc nhiều sách quá nên nó bảo với mình là sớm hay muộn con người cũng nhận ra hắn ta cô độc, không ai là không cô đơn. Mình thích cách sống của em Quỳnh bởi nó giống cách mình sống lúc mình còn ở Năng Khiếu, đầu óc đơn giản vô cùng ấy nhưng luôn nhận thức được cái gì đang xảy ra quanh mình. Mình chán mình bây giờ lắm, suy nghĩ nhiều, lung tung cả lên, nhưng lại chẳng thứ gì ra thứ gì, đôi khi bọn chúng lẫn lộn lên và hành hạ mình nữa chứ. Tốt nhất là chỉ nên suy nghĩ những thứ cần thiết nhất như bài tập về nhà, bài giảng trên lớp, chương trình tiếng Anh, phim mới xem và ba mẹ và cái nhà nhỏ và cái bản thân cần được cho ăn, cho ngủ, cho sống.
Cuối tuần! Cuối tuần! Sẽ ngồi trên máy thêm một lúc nữa rồi đi ra nhà sách ngồi lì ngoài ấy, ôi thích lắm luôn. Đó là nơi mình cảm thấy chẳng cô đơn, chẳng buồn mà cũng chẳng bị làm phiền. Mình không có bị demotivate chút nào cả, những gì mình đang làm đều là do mình quá thích mà không bỏ được và những thứ mình phải làm, mình sẽ tìm cách thích nó. Sớm thôi, nhẹ nhàng thôi mà, đơn giản là sống tốt thôi mà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét