Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

Một lời chào chưa trọn vẹn

Thật kì lạ! Mình cảm thấy trống vắng lắm. Mình không hiểu vì sao lại có cảm giác này nhưng từ hôm qua đến giờ, mình cứ thở rút để lấy không khí chứ trong lòng thì trống vắng, thiếu thốn lắm.
Từ ngày đi Nha Trang về, mình không viết được gì lên note cả, giống như Nha Trang mặn mà lắm, mình viết cái gì thì cũng thấy nhạt hay sao? Dồn tình cảm viết bài gửi, rồi nhấn nút thoát mà không save gì, tự tay bóp cổ chết đứa con đầu lòng. Tối về nặn đứa thứ hai, chẳng yêu như đứa đầu nữa..
Mình ngại ánh mắt của thằng bạn lúc lên đường đi xa quá. Sao mình lại nhìn thấy toàn là băn khoăn, ưu tư và lo lắng trong ánh mắt nó. Mình cũng sợ những lời nó nói trước khi đi, nghe như sắp đi xa lắm và không hẹn ngày về. Mình bảo mày đừng làm tao sợ nữa, đi có lâu, có xa đến mức ấy đâu... Chẳng lẽ trở về là một con người khác? Mình cảm giác có cái gì xa xăm lạ lùng quá.

Hạnh phúc là gì? Câu hỏi mình luyện gà nhiều lần cho thí sinh thi Charm, vậy chứ bản thân không có đáp án. Hạnh phúc chắc đơn giản là có việc để làm và có người để hi vọng. Việc thì đầy ra, tới tấp, tới tấp, còn người thì...chẳng thấy cảm xúc hay hi vọng vào ai. Một vài người đi qua, có tí ý định ở lại theo mình đoán nhưng rồi lại chào đi hoặc bị sự lạnh lùng, vô cảm đuổi cổ. Mình chẳng biết mình có đang gặp vấn đề không nữa. Muốn nghỉ học hôm nay để qua lớp báo chí học ké, để được ôm con mập quá. Ở nhà mình chẳng thể ôm được anh hai, mẹ thì đi về quê rồi, chỉ còn mập thôi. Ở Ngoại thương, mình thích tất cả mọi người, nhưng đôi khi sự xô bồ, xáo trộn của bạn nhạc đàn làm mình thấy biến mất những thanh âm trong trẻo. Chẳng biết nữa, một ngày đi ăn kem và hàn huyên, phát hiện thế giới FTU thật quá xô bồ và lung lay niềm tin.
Em Thịnh nói chị Trang con nít từ trong dáng người đến cách nói chuyện. Hẳn là vì vậy mà ai cũng dễ dàng đến nựng mình rồi cười nói như con nít, nhưng có lúc người ta cần lớn lên thực sự. Ít hẳn đi, những lần mình đi cafe, đọc sách một mình mà tư tưởng thoải mái chỉ dồn tâm vào việc đó. Mình ghét đi uống cafe mà phải nói chuyện công việc, nhưng nó lại luôn thường trực trong đầu mình và cũng không có chuyện nào hấp dẫn mình hơn. Mình cần tìm một người thú vị để đi cafe cùng. Mình ghét những mối quan hệ xã giao, ghét trao namecard ngay khi gặp và hỏi dồn nhiều câu để ra thông tin người đối diện đang cần gì, có quan tâm tới việc mình đang làm hay không.

Những câu chuyện xã giao nhạt quá nhạt, mình muốn về Năng Khiếu nói chuyện, mỗi câu là thông tin mới, cấu trúc mới, tình cảm mới. Vậy mà có ai đếm lùi được thời gian đâu, mình đang làm gần như hằng ngày những chuyện mình ghét và tìm ra lí do để thích nó. Sao vậy, ước mơ ư, tham vọng ư hay cống hiến và trách nhiệm? Tôi thực sự chẳng cần một mĩ từ nào cả. Tôi cần sống mặn mà, chân thành và tình cảm cơ. Tôi muốn gặp một người mà như gặp non sông. Nhớ, nhớ Nha Trang cũng từng có con người như thế. Lại nhớ về Hà nội, nhớ cô bé vô cùng luôn, chắc xí nữa gọi điện cho cô bé thôi, lâu lắm rồi... Xí nữa đi xem phim một mình, thích thế. Xí nữa đi học lớp báo chí, thích thế. Xí nữa đi về học tiếng Anh, thích thế. Hôm nay chỉ làm những việc mình thích thôi.
Mình không thể đánh lừa bản thân rằng, mình vẫn còn rất nhớ người đó. Thấy việc này chẳng dễ dàng gì, nhất là khi bị gói ghém lại. Không có gì là hoàn hảo cả đâu, tại sao khi phát hiện ra sự-không-hoàn-hảo, con người ta lại thất vọng, lại tỏ ra khinh bỉ, họ biết thừa rằng đó là qui luật tự nhiên mà. Đừng quá hoàn hảo!

1 nhận xét:

  1. Ha ha, mỗi lần em nghĩ đên chị thì em lại nghĩ đến những chuyến đi thú vị.
    Đến lúc này thì em và chị đều nhận ra mình đang lớn, đang trưởng thành.
    Chị ơi, khi nào chúng mình lại cùng đi chung?

    Trả lờiXóa