Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

VYE - Welcome to my life *

(viết theo yêu cầu "lộ diện" của bạn Quỳnh và yêu cầu kể chuyện của bạn Ty đó, vui hem ^^)
Không chắc tối nay tôi sẽ ngủ. Đầu hơi váng vì con Khánh Thu chơi đểu, lừa uống ực li cocktail to đùng rồi đẩy vào vòng nhảy điên cuồng với Tom và cơ số bạn trai nhìn như sự nổi dậy của bầy khỉ.

Sáng mai tôi không phải dậy sớm lúc 5h30 và tắm rửa để 6h30 ra khỏi nhà, phóng qua đón Linh và bị con chó điên nhà Quỳnh chào mở màn một ngày có vẻ sóng gió nữa :) Mai cũng không có gear, chả phải nhét nhau vào cái classroom nóng như lò hấp rồi trưa ăn vật ăn vờ chả thêm dc tí năng lượng nào cho bữa sáng ăn vội ăn vàng. Mai chắc tôi sẽ hết thèm ngủ đến phát tức giận và mai tôi chẳng phải ngồi nhắm hết phòng coi xem hôm nay sẽ làm quen ai.... Nhưng VYE - chắc sẽ không đơn giản dừng lại ở đó.

Hôm nay đi với thằng bạn cũ. Cái thằng được cái mất dạy nhưng nó lại dạy tôi được nhiều thứ. Cãi nhau điên cuồng đấy, chửi sau lưng, trước mặt, nói xấu điên loạn đấy. Nó vẫn hiểu tôi và tôi vẫn hiểu nó rất nhiều. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ nó cũng là một ví dụ điển hình của một thứ tôi sẽ nói tiếp sau đây: Lựa Chọn.

Life is all about choice. Tôi cá cược với tất cả những gì tôi có rằng điều này đúng hoàn toàn. Và điều tôi học được là lựa chọn at the first sight chưa hẳn đúng. Ngày xưa đến giờ tôi lúc nào cũng nghĩ cảm xúc mạnh đầu tiên dành cho thứ gì là do thứ gì đó bên trong mình quyết định, somehow we call destiny. Tôi tin những thứ đó mù quáng và cũng nhiều lúc tôi cãi lại, phần lớn thời gian cãi lại đó gây tổn thương cho khá nhiều người. Thế là tôi lại trở về với niềm tin vớ vỉn của mình. 

Ở VYE, tôi đã chọn. Một lựa chọn mà tôi chưa thực sự nghĩ kĩ nhưng cũng thấy ổn, rồi thấy có vấn đề, rồi thấy vấn đề lớn hơn. Nhưng không bỏ cuộc, chẳng bỏ rơi ai, nhưng tôi không biết có ai bị tổn thương ở đây không. Rồi kết quả chẳng khác mấy điều tôi đã đoán trước, nói là không buồn vì biết trước sự thật là nói dối đấy! Hãy lựa chọn, vì cuộc sống là sự lựa chọn, nhưng nếu bạn bỏ đi sự lựa chọn ban đầu, điều đó cũng chẳng có gì là tội lỗi cả. Còn nếu bạn nghĩ rằng mình đủ sức cháy hết mình và sống có trách nhiệm tới cùng với lựa chọn đó, hãy ở lại. Chiến đấu với cái bản ngã yếu đuối của mình đi!!

Ở VYE, một cách rõ ràng hơn, tôi đã biết mình muốn gì và nên đi con đường thế nào. Ừ, dù tôi có khởi nghiệp hay đi viết báo như công việc thường nhật hay một điều gì khác đi nữa, tôi tin mình sẽ đủ thông minh để lựa chọn và làm nó cool nhất có thể!

Ở VYE tôi mở rộng cái giới hạn của từ "sức chịu đựng và sức làm việc" ra rộng nhất có thể. 10 đội vào chung kết là 10 bài học của tôi. Nhìn cách họ làm việc, nhìn cách họ teamwork thật sự và nhìn gương mặt quyết tâm và khi hỏi "hôm qua bạn ngủ mấy giờ" bạn sẽ có câu trả lời thực sự sốc. Một website mất một tháng mới build xong có thể hoàn thiện trong vòng 3 ngày. Một kế hoạch kinh doanh 1 tháng mới research xong, ở VYE mọi người có khoảng 4-5 ngày để làm nó và đứng trước những nhà đầu tư thật sự. Tôi thấy sự kì diệu của các bạn đồng trang lứa, sự lột xác và sức bật. Tôi cảm nhận tất cả những điều đó không bằng lời nói mà bằng quan sát, quá là khác với thói quen cũ kĩ của mình.

Ở VYE tôi có một ông thầy kì khôi nhất quả đất. Một người biết cách "nâng" những người đem lại thứ gì đó cho học trò của mình hết mức, biết kỉ luật, biết nghiêm túc, tập trung và sức chịu đựng khủng khiếp. Tom cũng biết bắt mọi người đứng bật dậy và nhảy, Tom cũng có 20 playlist trên iTune và phần lớn là nhạc Britney, Katy Perry, dance... Tom có thể bụng đói giảng đến 9h và trả lời tất cả câu hỏi, tất cả thắc mắc riêng đến trễ trễ trễ nữa và sáng hôm sau vẫn mạnh khỏe kéo vali đến lớp. Tom có thể làm tôi cười phát điên, làm tôi thương ông bằng cả sự kính trọng, làm tôi cau cáu vì những trò kháy vui nhộn... Tôi đã bị nhiễm giọng Tom đến mức lúc ngồi làm kiểm tra Hải quan cứ nghe Tom nói văng vẳng :(

Ở VYE, tôi có một Linh gầy ngủ ít và dậy sớm cực, mềm mỏng và sức làm việc kinh dị, nhí nhố, bệnh hoạn y như tôi nhưng giấu rất kĩ, cái tài cũng giấu, cái tật cũng giấu nên bên ngoài là một cô nàng đồi chè xinh cực. Tôi có thấy một chị Vân gái Huế cứng cỏi, kỉ luật, quyết tâm khi làm việc và dịu dàng lúc tiếp xúc, một cách giao tiếp rất thông minh và khéo léo. Tôi nghĩ, chính vì tin tưởng vào cô gái ấy mà người ta chọn Crochet, thêm vào những thứ hay ho của đội ấy. Có anh Hiệp đẹp thật, nhưng may quá mình không crush. Có bạn Tuấn (dù học kiểm toán và luôn phân tích) nhưng rất tình cảm. Có anh Tùng UFO con trai Huế mà hông hề đanh đá nha, kiểu người chăm chỉ sống với robot và mối tình thầm kín. Có rất nhiều người mà mình muốn giữ liên lạc, và cũng giống như một xã hội thu nhỏ, có kẻ thiện, có kẻ không được trong sáng hoàn toàn... Đó mới là cuộc đời!

Tôi không thấy một cái gì thuộc về lãng mạn khi kể về VYE, nhưng tôi biết nó ấn tượng. Và nếu tôi muốn làm một điều gì đó, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng. 

* cái title là tựa bài hát nhóm chị Vân xài làm pitching, tôi bị ám từ hôm qua đến giờ, chả hiểu vì sao =.=

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

VYE - mùng một, mùng hai và mùng ba tết :D

Kiểu mình bị làm sao ấy, cứ tối tối lọ mọ về nhà là mình không nghĩ mình đang ở nhà, không nghĩ mình đang sống cuộc sống của Huyền Trang (với các thể loại nickname thô bỉ ổi được đặt cho, các thể loại bài vở FTU, các bạn bè thân yêu nữa). Thực tình mình chẳng cố ý quên ai hay gì gì cả nhưng mình cứ như sống thế giới khác í, ám ảnh VYE mạnh hơn mình tưởng. Sáng sớm, sau khi ngủ một giấc nửa mơ nửa tỉnh, mình mới khá hơn được một chút.

Hôm nay là qua ngày mùng ba, tì tạch nhắn tin hỏi bài vở các bạn FTU để thấy rằng: hey you, mày còn phải sống như một sinh viên ĐH Ngoại thương đấy, đừng bay đến Stanford nhé ;)

Nói sao nhỉ? VYE có rất nhiều điểm bị xấu xa, bị rối í nhưng đây thực sự là cơ hội tuyệt vời,mình thích lắm lắm. VYE không như VYF, đơn giản, dễ thở và nhiều cơ hội chơi đùa. VYE không chặt chẽ ở vụ ngôn ngữ, bao nhiêu là rắc rối. VYE chẳng có những gian phòng đẹp, chẳng có khung cảnh nên thơ như VYS. Nhưng mình bắt đầu yêu nó rồi, yêu vì nhiều thứ lắm, nhiều hơn những điều mình không hài lòng, mạnh mẽ hơn những điều ấy nên cảm giác ám ảnh, mớ ngủ gặp VYE là chuyện thường xuyên. Mới có 3 ngày thôi mà, cái gì làm mình thích nó đến thế nhỉ ? (bị nhiễm cách trực quan phân tích và tổng hợp vấn đề rồi)

1. Mình dễ dãi lắm, thế nên dễ yêu mến, cái này mình có bằng chứng. Lí do xuất phát từ cá tính nên không phản ứng gì.
2. Trai đẹp nhiều quá :)) Thực ra trai xấu cũng nhiều, trai nhạt cũng không ít nhưng chủ yếu là nhiều con trai kinh khủng, một môi trường 70/30 làm choáng ngợp, mình học cách thích ứng với môi trường mới một cách sung sướng :)) Mỗi ngày lại phát hiện có một bạn cute cần nói chuyện, và mình thấy mình tahy đổi 1 tí. Chẳng có gì phải ngại, chẳng có gì phải sợ hãi, tiến tới và nói chuyện, take chance to talk with my customers :)) Mình làm kinh doanh và họ sẽ là khách hàng của mình, khách hàng của một CEO xì tin xinh xắn nên chẳng có gì phải xoắn :D
3. Thầy tuyệt vời, mình yêu thầy Tom hơn nhiều chút, mỗi ngày. Ngày đầu yêu cái cách phản ứng đôi khi ngô ngố của thầy trước sự chộn rộn của ngôn ngữ. Ngày thứ hai, yêu cái sự nhộn nhịp, nhắng nhít trong một con người điềm tĩnh, nghiêm khắc và kỉ luật, khoa học nhưng trên cả thân thiện và cởi mở. Thầy Tom lột xác trong mắt mình, mình yêu cái caravat hình con mickey của thầy, yêu cái cách thầy tôn trọng phụ nữ và luôn nhấn mạnh một công ty cần phụ nữ như thế nào, mọi thứ trên thế giới cần ý kiến của phụ nữ ntn. Cách dạy nhộn nhịp nhưng rất tập trung, logic, luôn đứng về phía người học để thông cảm. Thầy dạy chúng mình nhiều nhiều thứ lắm (kể cả khi ko hề dạy) đó là sự cảm thông và tha thứ, đó là nguyên tắc tôn trọng, đó là cách nhìn thấu hết bức tranh lớn rồi mới đặt câu hỏi tận cùng và rút ra vấn đề... nhiều điều hay quá, mình sợ mình quên mất =.=
4. Một niềm tin mãnh liệt vào kinh tế, người học và làm kinh tế. Báo chí có thể nhìn thấy và nói cho thế giới biết nỗi đau. Nhưng những người làm kinh tế mới thực sự giải quyết được nó. Thấy mình sống chưa đủ nhiệt huyết và bỏ lỡ 3 năm đại học mà chưa nghiên cứu được gì sâu. Bức bối mỗi ngày. Mình sẽ giữ niềm tin này, nỗi đau này, niềm đam mê này.
5. Tham vọng và áp lực. Ai cũng thế luôn í. Ngay cả cái bạn mà mình cho là phớt đời nhất hôm nay cũng phát hiện rất là săn tìm cơ hội để talk to customer nhé. Mình không còn thấy việc này là xấu nữa. Mình cảm nhận được ý nghĩa cao hơn của từ "la liếm". Cơ hội là phải nắm bắt và tìm kiếm ngay.
6. Đang tập bỏ đi định kiến, mở lòng to to hơn tí.
7. Tập cách dữ dằn khi làm việc nhóm, quyết tâm hơn nữa.
8. Hiểu hơn mình muốn gì và có thể làm gì.

Ừ hiểu mình là quan trọng và khó nhất, mình cảm cảm được một chút rồi, quá tốt đúng không. Và dường như mình đã quên mất đi tiền, địa vị trong những sự lựa chọn của mình :D Đó là điều tuyệt nhất :X

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Cân bằng lại thoiiii

Mấy ngày hôm nay bị làm sao í, mất cân bằng rồi áaaa

Tự dưng thế đấy, tự dưng cửa nhà mình đóng bao năm nay cứ có người đẩy xong vào thế là mình mất thời gian suy nghĩ quá đi, chết đi, mấy người đi chết hết đi. Mà nếu đi chết hết thì có nguy cơ mình bị ế suốt đời lắm, huhu òa òa. Ai cũng bảo mình cung Thiên Bình thì cân bằng tốt lắm, nói như thế là nói một phần sự thật thôi, tức là nói dối ấy. Cung Thiên bình mà bị mất cân bằng rồi thì rất lâu mới cân bằng trở lại được í, khổ thân quá đi mất thôi.

Mình là mình dạo này rất ít may mắn luôn nhé, đâu có chuyện mình đã cố gắng rồi mà vẫn ko có kết quả, hay là mình cố gắng chưa đủ. Mình cá là mình đã cố gắng và hi sinh chưa đủ. haiz haiz. Thôi được rồi, phải chịu nhục hơn nữa vậy, chỉ lần này thôi đấy nhé. Mà mình ghét cái trạng thái hiện tại, ghét vô cùng tận. Mình chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền thôi.

Đây là cái thời kì quái đản nhất mà mình từng có. Mình rất muốn kể chuyện với Hội phụ nữ lãng mạn nhưng mình rứt là xấu hổ. Vì mình thấy mình quá là kì cục. Rõ ràng là mình cũng hơi mong người ta quan tâm, xong nếu ng ta quan tâm mình lại thấy phiền quá, có khi nào sắp ràng buộc mình không? Rõ ràng là mình muốn đi chơi, nhưng khi có ng rủ đi chơi mình lại thấy chán vãi ra, mình muốn ngồi cà phê với một mình mình thôi. Rõ ràng là nếu đêm nào cũng chơi trò nhắn tin thì sẽ rất rất vui, nhưng minh ghét cái sự kiên nhẫn chờ đợi tin nhắn đến lắm lắm, mà kiểu tin nhắn này không có kiếm ra tiền. Mình yêu tiền nhất bây giờ thôi :D Mình nghĩ là mình sẽ ế cho đến một chục năm nữa mất, á á, mình không muốn thế nhưng cũng chẳng muốn khác :(

Mình thề là bọn con trai mà biết mình suy nghĩ sao về nó, nó sẽ nghỉ chơi với mình vĩnh viễn. Đến cả bản thân mình còn không hiểu mình cơ mà :( tội nghiệp bọn ấy quá, mình không bao giờ muốn tỏ ra nguy hiểm, không bao giờ muốn rắc rối như thế, mình không muốn mình mất nết đến thế đâu, mình muốn mình thật là dễ dãi cơ, sao mình khó tính thế hả. Khó tính và kiêu ngạo thế này ai mà chịu cho nỗi?

Con ước gì, con có thể đánh mất đi sự kiêu hãnh của con, cả kiêu hãnh và định kiến, cả hai thứ đó!

Cầu trời cho con tìm được công việc mà vì nó con có thể tràn đầy năng lượng mỗi ngày. Cầu trời cầu Phật!

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Chuyện về chú chim nhỏ

Một hôm tôi thấy một chú chim, cũng chẳng có gì đặc biệt. Chú ta nhỏ nhỏ, cũng có vẻ hạnh phúc khi được cô chủ cho ăn, cũng được lắng nghe khi chú ta cất tiếng hót. Tiếng hót có vẻ không tròn lắm nhưng cả nhà cô chủ nhỏ vỗ tay, reo hò. Cũng là vỗ tay cho cô chủ của nó mừng vì có tay khéo nuôi. Là thế. Chuyện cũng nhạt.


Rồi hôm nay tôi có dịp quay lại khu chung cư đó. Chú chim có vẻ không được bình yên như hôm nào. Chú ta đập cánh, tiếng hót vốn không tròn nay càng méo mó vì sự gào thét dữ dội. Chú ta chạy xung quanh chiếc lồng mà chẳng biết lổ hổng nào là cửa để khả dĩ có thể đạp vào mà bay ra. Cứ thế chú ta chạy vòng vòng để tìm cánh cửa, vừa chạy vừa đập cánh đến mệt lử và những chiếc lông rụng dần.

Chú chết trong một tình cảnh bức bối nhất, bệu rạc nhất.

Vô tình
Chú đã nhìn thấy bầu trời xanh, đã thấy tiếng đàn chim hót véo von
Để nhận ra tiếng hót của mình chỉ vốn nhận những ngợi khen giả tạo.

Chú ta chết. Vì muốn cất cánh cao hơn.

"Trong đời, ai cũng có một ước mơ" cơ mà, dù rằng phải chết!

How long..?

Sometimes you have to wait

Wait

Wait

Even it's so long
and the you cant really know how long
but still have to wait

So exhausted and depressed

But it's life and every people have their own destiny.

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Những mùa hoa đi

Tháng sáu này là mùa sen. Tôi vẫn thích ngắm sen, hiền lành, an nhiên. Tôi vẫn nhớ lúc bạn bảo tôi quay ra phía sau đi và tôi phải mỉm cười trước ánh mắt háo hức của bạn khoe tôi một bình hoa sen trắng dưới ánh đèn vàng - một buổi nào đó, trời bên ngoài mưa, có lẽ là khoảng thời gian ấm áp nhất của tuổi trẻ.



Vừa qua những tháng của hoa loa kèn. Cái sắc trắng giản dị đó càng ngày càng quyến rũ. Trái tim mỏng manh dễ xao xuyến trước cái điều bé nhỏ quá mà. Những gì giản dị thực sự, mới tinh tế thực sự.


Tôi lớn thật rồi á?! Cái cuộc đời này nó vần xoay quá, tôi chẳng có thời gian ngồi nghĩ về cái sự lớn của mình nữa. Nơi xa xôi, bạn tôi đang trăn trở mỗi ngày với mớ cảm xúc của nó, sự cô lập của nó với toàn bộ thế giới, bệnh sợ đám đông và chán ghét tất cả mọi người. Tôi bảo, "chẳng biết bao lâu rồi, tao chưa có một buổi chiều ngồi trước hiên nhà, bên tách cà phê mới pha mà tự hỏi: Cảm Xúc, mày đang như thế nào, dạo này mày có hạnh phúc không?". Nếu có, chắc tao sẽ khóc không ngừng vì quá nể bản thân đã đi qua bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu đổ vỡ như vậy mất :) Xin lỗi nhé Cảm Xúc, vì người khác, mà dạo này tao bỏ quên mày :)



Tôi uống cà phê ở công ti mỗi ngày, uống đậm tới mức có lần bạn tôi lỡ dại nếm vào thì ọe ra luôn và phán một câu: "Uống cái thứ kinh tởm gì thế?". Hẹn với người này người nọ, những người kém lãng mạn đến mức tôi muốn bóp cổ họ. Họ kể về những cuộc tình đầy suy xét: "Làm ở đâu, Số dư trong tài khoản ít nhất 9 số 0?, Có chiều mình không?, Có còn trong trắng?"... Tôi thấy mình sợ hãi cái thế giới ấy đến độ cứ câm lặng ngồi nghe và ước chẳng bao giờ mình "lớn lên" kiểu như họ. Họ bảo tôi sến, ừ! Họ bảo tôi tình cảm quá nên hay chịu cực, ừ! Tại sao tôi phải xoắn? Những cuộc gặp gỡ chóng vánh, tương tự nhau và nhạt nhẽo, rồi đong đưa, rồi không chung thủy, rồi trách nhau vô tình... 



Chẳng biết người yêu Trang sau này thế nào nhỉ? Vẫn còn nhiều thứ lãng mạn trên cuộc đời mà. Như những mùa hoa...

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Ngày không tiếng cười

Tôi lấy cho mình nhiều nguồn động lực để dũng cảm đi đến ngày chủ nhật hôm nay một cách kiên cường nhất. Có lẽ tôi đã sai, tôi sai ngay từ đầu khi chọn họ, đơn giản, không hợp nhau thì cố gắng cũng không sống chung được. Quá nhiều sự khác biệt mà tôi tìm cách lấp sai lầm của mình bằng cách cố gắng hết sức. Tôi lại sai lầm tiếp khi giữ mãi suy nghĩ rằng: When the team win, no one hurt.

Cung đối với tôi là nơi nhiều kỉ niệm. Cung cho tôi cảm giác yên bình giữa những tất bật xuôi ngược. Cung rộng, rộng chưa từng đời tôi thấy cái sân nào rộng như vậy, bởi vì tôi phải lướt từ nơi này qua nơi khác nhanh hết sức ngay cả khi đôi chân rã rời, lần nào cũng vậy. Nhưng với Hello Green, bàn chân tôi lướt đi với niềm tự hào, lòng phấn khởi, háo hức trở về nhà xem báo chí, người ta nhận xét thế nào về chương trình của mình. Cung của Hello Green là giây phút tụ họp ngồi la liệt trên những chiếc thùng giấy ọp ẹp, đứa nào cũng khản tiếng, mồ hôi nhễ nhại nhưng niềm vui, niềm tự hào vang vang trong từng câu chuyện kể. Cung là sự hồn nhiên, sự hồn nhiên quí giá đến mức người ta chẳng ai dám rao bán, chỉ giữ và cố giữ cho mỗi người từng chút.

Hôm nay, Mai bảo tôi đã trở lại Cung thì trở lại cho đàng hoàng. Tôi đứng trên hành lang lặng lẽ nhìn ngày hội kết thúc, một không gian tịch mịch trong lòng. Tôi luôn thích những khoảnh khắc yên bình riêng mình như thế này, tôi thấy tôi đã từng yêu đứa con của mình xiết bao. Người mẹ đem khao khát tuổi trẻ truyền vào đứa con mình, nặn nó thành hình, đi học nơi này một chút, nơi kia một chút kinh nghiệm dạy con để rồi lỡ dại kết giao nó với những đứa bé không ngoan khác. Nó trở nên hỗ lốn và hoang tàn, theo cách mà người mẹ cầu toàn như tôi nhìn thấy. Tôi sai rồi, không phải là "no one hurt" mà ngay chính tôi cũng tổn thương, tôi làm mọi người tổn thương. Tôi chưa học được một điều gì đó, tôi thấy nó vẫn còn là một chỗ thiếu sót bên trong mình mà tôi không gọi tên được, cái lổ hổng của tôi làm mọi người trượt chân, mọi người té ngã và bị thương. Cái lổ hổng đó là gì vậy nhỉ, tôi đã tạo ra nó như thế nào, hay nó có sẵn bên trong con người mà chỉ nhờ làm việc nhiều tôi mới phát hiện ra?

Nụ cười, những nụ cười hồn nhiên thơ trẻ. Sao mà tôi yêu thế này. Tôi thấy trân trọng sự bình yên xiết bao. Cả ngày hội diễn ra theo cách mà mọi người muốn đấu tố, giằng xé nhau. Ai cần cơ chứ, ai cần phần thắng cơ chứ, tôi chỉ cần nụ cười của những người cảm thấy họ đã không bỏ thời gian vô ích thôi. Khi tôi nhìn vào mắt Hoàng Châu và nói: "Cảm ơn Châu hôm nay nha". Châu nói: "Cả buổi đâu có làm gì đâu mà cảm ơn hả Trang?". Giật bắn mình, tôi nhói lên suy nghĩ thấm thía, phải chi mình dùng thời gian của họ mà cho họ làm, cho họ hoạt động, mình đang dùng thời gian của người khác vô ích rồi... Tôi ghét cảm giác đó tận cùng!

Tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, không phải vì mệt, mà vì chính bản thân mình cần thời gian để lấp đầy khoảng trống vô hình đó.

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Muốn sống

Những ngày gần sự kiện mình chẳng còn thứ bảy, chẳng có chủ nhật.
Tuần này làm việc cật lực, cũng có nhiều kết quả, nhiều tin hay ho về, tự thưởng cho mình một khoảng tối hứ bảy be bé đi gội đầu và cắt tóc. Tự dưng gặp ông cắt tóc điên, bá láp bá xàm cũng vui, vậy ra trời thương mình lắm, hay cho mình gặp người thú vị để cuộc sống của mình nhiều màu. Mình nhớ bạn của mình quá đi, đi làm quần quật mình chẳng được thư thả đi ăn, đi uống, đi vui chơi nữa, huhu.


Chưa bao giờ mình có cảm giác cần người ở lại như lúc làm event lần này. Chưa bao giờ mình có thể nghĩ những con người vật vã chạy event - một nơi rất dễ gắn bó nhau, một nơi vô cùng dễ lên tinh thần đồng đội lẫn anh em chiến hữu - lại có những con người sẵn sàng từ bỏ nhau như vậy. Lỗi ở họ không đủ niềm tin ở chương trình hay lỗi ở những con người cầm đầu không đủ tình cảm để gắn họ lại? Càng lớn, mình càng tập thói quen làm tốt việc của mình đã, không phán xét người khác làm gì, nói như Gatsby, có thể họ không được sinh ra với hoàn cảnh như mình, đừng phán xét ai cả. Và mình mong những người ra đi sẽ trở về theo một cách chẳng ai biết được nào đó. Họ sẽ nhận ra rằng When the team wins, no one hurt.

Hội an là một khoảng lặng hiếm có. Mình chẳng biết mình và Hội an có điều gì sâu đậm như mình với Hà nội không, mình chỉ thấy thích vì Hội an không bắt mình nghĩ nhiều, người Hội an đơn giản, trong sáng.


Giờ thấy mình còn nhiều thứ phải học quá, cái cảm giác học được một thứ mới mỗi ngày thật tươi mới. Nó là nước cho cây, là xăng cho máy, là oxi cho ngọn lửa. Cũng may trong khoảng về ngắn ngủi, mình và cô Ziệp đã cùng tẩy não nhẵn nhụi để hai đứa bắt đầu đón nhận điều mới mẻ, hết lòng, mỗi ngày.

Dẹp cái hàng rào vô hình trong cả tâm trí lẫn trái tim nào!

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Chuyện tình

Những ngày này, mình toàn lang thang một mình. Trường đã gần như nghỉ học. Mọi người về quê, còn mình thì đi làm. "Hẹn hò mãi..." cũng khó để có thời gian thư thả trùng với mọi người. Có được con mập để ăn trưa cùng, có mấy đứa bạn bị điên để lâu lâu đi sau 6pm, còn lại, lâu lắm mình chẳng ngồi thật im lặng, thanh thản cùng ai cả.

Mình thấy Sài gòn đẹp quá chừng, càng ngày càng thấy đẹp.
Đẹp như việc đứng trên cầu Calmette nhìn đại lộ Đông Tây lúc chiều tà, một bên mặt trời dần hạ xuống chờ bên kia trăng lên buông rèm nhiếp chính. Mình hay đi qua cây cầu này trên một chuyến buýt, cửa sổ mở ra khung trời rộng, nhìn xuống thành phố dần lên đèn, Trái Bắp to đùng sáng rất sớm (thật là lãng phí năng lượng mà :P), công viên nhỏ xíu tấp nập người đi tập thể dục. Sài gòn - một bên đông đúc, một bên thư thả - một bên nắng, một bên mưa - một bên muốn xa, một bên chưa xa đã nhớ...

Thảng hoặc, Sài gòn đẹp như mưa nhẹ ở góc cafe Catinat. Giá mà có một ngày thật rỗi, ngồi đờ đẫn ở góc Catinat mà cà phê sáng, chờ người yêu ngủ dậy trong mưa rào buổi sớm nhỉ? Chắc là lãng mạn lắm đó. Việc chờ đợi một ai đó mình yêu thương, lúc nào cũng lãng mạn cả.

Đẹp như Sài gòn lúc trưa nắng chang chang, rót cả mật vàng xuống công trường Mê Linh đầy sắc tím bằng lăng, sắc vàng của Sakura hay dân dã mà gọi là Bò cạp vàng. Nhìn nắng lên lung linh mà lòng cứ reo vui, bởi đi một mình mà chẳng thấy cô đơn cũng vì thành phố đáng yêu quá.

Tự dưng hổm rày mình thấy nhơ nhớ tiếng còi tàu đất cảng. Con đường mình qua hết cảng Sài gòn đến cảng quận 4. Mấy ngày đầu nghe nói làm ở quận 4 cũng ngại lắm. Rồi nhớ cái tiếng còi tàu nơi đất cảng lúc nào không hay, mình đoán, người gốc Sài gòn đi xa sẽ nhớ tiếng còi tàu rúc như người nông thôn đi xa quê nhớ tiếng gà gáy sớm trưa... Chẳng biết tàu về nơi nào mà tiếng còi tàu nghe xa xăm lắm... Mà hễ cái gì xa xăm là gợi người ta nhớ.

Mà Sài gòn cũng buồn.
Buồn như gốc cây bồ đề đối diện hoàng cung BC bị đốn không thương tiếc. Mình cứ đi qua đi lại Beautiful Center (BC :D) hoài, nhìn vào nhớ cái thời mình như đứa con đại gia. Ngày ngày vào ôn tập, pha cà phê, ngủ rồi lại ôn, chỉ lo học và học, thỉnh thoảng có bạn qua đi chơi cùng... Ôi tháng ngày trong mơ. Giờ thì thèm gần chết một lúc được vào lục lọi tủ phim, chỏng mắt xem BBC, CNN mà chẳng đào đâu ra. Thế mới biết với nhiều người và nhiều lúc là với mình sự học vẫn còn là một khao khát.

Buồn như góc trời lộng gió chỉ riêng mình ta. Ta ngồi chờ xe buýt mà ta cũng chơi sang, ta ngồi ở bồn hoa ngay trước Kumho Asiana, để ta thấy chỉ cách nhau một khung cửa kính to mà sao ta và mấy người đang nâng li trong nhà hàng cách xa nhau quá. Để ta ngồi lẩm bẩm trong miệng "business", cái thế giới ấy thực sự là gì, ta đã từng đặt chân vào chưa mà mỗi lần thử chạm vào là người lạnh cả sống lưng vì xa lạ quá...

Ngày mai rồi sẽ thế nào?
Ngày mai mình sẽ yêu một người thế nào?
Ở đâu mải miết mà chẳng ló dạng thế nhỉ?
Tự nhiên nhớ mình của những ngày năm nhất quá, ngày của trời mưa tầm tã, ngày của những tin nhắn giấu tên qua FTUzone, ngày của hồn nhiên và vô lo... của lãng mạn nữa....

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Cách mạng

Tách cà phê nóng chiều muộn.

Tôi đang nghĩ mãi về người phụ nữ mang tên Vũ Kim Hạnh. Có nhiều cái tình cờ, nhiều cái duyên ở đây.

Còn tôi, tôi vốn là người tin vào nhân duyên.

Tôi cũng nghĩ về hai từ cách mạng nữa. Có một điều gì đó cháy nho nhỏ trong tôi mặc kệ trời bắt đầu vào mùa mưa...

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

Tình trạng hiện tại

Vị trí: Ban công lầu hai - ngôi nhà màu xanh - và không phải là ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên đâu, dù rất muốn như thế ;))

Thời tiết: Trời đang mưa, mưa nhẹ, mây chưa chuyển sẫm toàn bộ, dù hơi âm u một tí vì trời tối rồi mà. Gió nhẹ, trời mát, bầu trời khá cao.

Công việc: Chờ attach file gửi bài đi. Vừa bị chị sếp phàn nàn là dạo này viết khô đấy nhé, rót nước vào đi em. Vừa phán cho như thế thì trời mưa ^^. Con biết rồi, ông Trời thương con lắm :) Con cảm ơn ông Trời :)

Tâm trạng hiện tại:
khá là tốt (nói một cách bất ngờ) vì vừa bị dựng dậy khỏi giấc mơ trưa. Sáng nay vừa bỏ một chuyến lên đường vì (lí do đạo đức) ở nhà với ba mẹ một ngày cuối tuần để đền đáp công tình ba mẹ nấu cháo cá lóc ngon tuyệt cú mèo cho ăn và vì (lí do cá nhân) ngủ quên, dậy đến nơi thì trễ lắm rồi :(
khá là có động lực làm việc kiếm tiền. vì cái tờ báo quỉ quái con bé Ty quảng cáo mà mình thèm đi six-senses quá. mà đã đi, phải đi trọn series mới tuyệt chứ nhỉ ;))
khá là bình thản vì tin nhắn phương xa của bạn Béo. bạn Béo là người mà mình không bao giờ phải giữ, nhưng chẳng bao giờ có ý định bỏ mình đi. mình thương bạn ấy rất mực. cuộc đời có nhiều thứ quan trọng hơn mà.
khá là kiệm lời. vì nghĩ đến cảnh mình huyên thuyên nói trước một khuôn mặt lạnh lùng, vô tình, bạc bẽo, mưu toan là mình lại muốn vỡ tan tim ra.

Bài hát đang phát: Live high - Jason Mraz.

Việc sắp làm: viết nốt bài, đi ăn tối (bị gọi từ nãy đến giờ, đang bị dọa đập nát máy) và đi nghe nhạc Trịnh ở Hoa cafe.

Cuối tuần của mình ó. hem nhàn rỗi lắm nhỉ, nhưng mà vui :) Chúc ai đó cuối tuần zui zẻ nha :D

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

Như cánh vạc bay

Nói nhớ Trịnh là câu nói giả tạo nhất mà mình có thể sản sinh ra được, dù hôm nay là Cá tháng Tư, mình cũng không muốn nói một câu như thế. Người này mình chưa gặp, người này không thân quen mình, người này chưa từng là tri âm tri kỉ của mình. Ngay cả khi từng là tri âm tri kỉ, cũng có thể bỗng một ngày trở thành "gặp nhau không nói, không nụ cười" cơ mà...

Nhiều khi mình nằm nghĩ mãi về câu hỏi của Nguyễn Du: "Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa/ Người đời ai khóc Tố Như chăng?"
Nguyễn Du là ba trăm năm sau.
Trịnh đã tròn mười năm rồi.
Được nhớ đến đã khó, mong người đời nhỏ lệ khóc thương tiếc nuối cho số phận mình, có phải Tố Như đòi hỏi quá chăng?
Còn mình, sau mười năm mình mất đi, ai sẽ nhớ mình, ai sẽ khóc cho mình...? Thế mới biết đời bạc lắm, sống cho mặn mà vào :)

Vắng Trịnh, người ta hát nhạc của ông ngày càng nhạt dần. Nhiều lúc những ngày tháng tư thế này, mình chỉ muốn tìm một góc thật nhỏ, thật ấm để nghe nhạc Trịnh thật mộc, nghe mà chiêm ngẫm từng câu từng chữ một của một con người nhiều tình yêu mà lại quá sức cô đơn. Có khi thêm mười năm nữa, người ta chỉ có thể phát nhạc Trịnh chứ không còn ai có thể hát được nhạc ông chứ đừng mong đến sống trong đó. Người ta phải cô đơn đủ để trở nên hoàn hảo mà :)
Người nghe Trịnh thì nhiều chứ người hiểu ông ít lắm. Mà càng ngày, mình cũng thấy bản thân trở nên như thế, đời mà, đâu có cần mấy người hiểu mình, thương mình. "Quí hồ tinh bất quí hồ đa" bạn vừa đủ một nắm tay bé xíu thôi nhưng nắm thật chặt. Có thương thiên hạ cũng mấy khi được hiểu thấu đâu, mặc kệ dòng đời vậy.

Có mấy đứa bạn thân bảo, tao chẳng sợ khi mày lên giọng chửi, chẳng sợ khi mày điên lên dọa đánh người, chẳng sợ khi mày cười như điên, chỉ sợ nhất khi mày mặc kệ, không nói thêm gì nữa... Cơ mà nếu tao yêu mày, tao chẳng bỏ mặc mày đâu. Nói thật đấy, tin hay không thì tùy nhé ;)

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Tháng tư về

Ơ hay, tháng tư chẳng hiểu vì sao lại là cột mốc của thời gian nhỉ?

Tháng tư của mình ngày mai sẽ về.
Tháng tư của những ngày cần lãng mạn đến điên người. Thảng hoặc cần người đi dạo cùng ghê gớm, thế bởi, tối cuối tuần nào Sài gòn cũng mưa vừa đủ xinh mà :) Thảng hoặc muốn ngồi nhấn nhá lâu lâu một tí ở góc cà phê, nếm một tí bánh kem để thấy đời còn ngọt ngào và mình còn hồn nhiên lắm.
Tháng tư Sài gòn sẽ mưa nhiều hơn, nắng vẫn giòn rụm và những cây cầu của mình, mỗi ngày của mình đều qua những cây cầu. Những cây cầu sẽ lại cho mình phút giây nhìn lên trời cao và tự hỏi mình sẽ bay đến được nơi đâu. Không mong bay xa, chỉ mong đó sẽ là chân trời hạnh phúc :)
Tháng tư của những nỗ lực và cả những khoảng lặng cho giấc mơ.

Cái hồn nhiên của mình, mình thấy quí nó lắm. Quí không phải như người sắp mất, mà như người đã suýt đánh mất một lần mà tình cờ tìm lại được. Có hề gì mà phải toan tính với nhau nhỉ. Có ai đâu lại dạy mình cách lừa lọc nhỉ. Một dại khờ, một tôi. Vậy mà đời bỗng vui, tình bỗng say mơ mộng, thế mới đáng yêu làm sao.

"Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh..."

Có con đường nằm nghe nắng mưa...

Ngày mai là event đầu tiên của mình :) Nhiều khi mình nghĩ, đi một vòng tròn, cái gì có duyên có phận lại về với nhau. À, cái vòng tròn đó có thể vòng quanh khu phố, thành phố hoặc là cả trái đất to to ngoài kia. Có điều là nhiều khi người ta không đủ kiên nhẫn để chờ.

Từ ngày đi làm mình sanh thói tâm tư dễ vỡ, tình cảm khó lường. Hì hì, chắc tại vừa bước ra khỏi cái môi trường quanh năm là bạn là bè, có cái bỡ ngỡ, có cái xáo trộn trong tâm hồn chăng.

(Mình đi một lát, chút về viết tiếp)

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

Khi cuộc sống mong manh như cánh hoa rơi

Tôi nhìn mẹ đi khuất đằng sau cánh cửa, kèo rèm lại rồi khóc. Sao dạo này tôi hay yếu lòng như thế vậy nhỉ? Mà có phải dạo này đâu, lúc nào thấy bất an trong lòng tôi chẳng thế...
Tự dưng mấy bữa nay trời mưa về chiều, đã trời về chiều vậy mà còn mưa, tôi nhớ nhà da diết. Mẹ lên được có một buổi rồi về sớm chăm cho ba, tôi biết tôi phải để mẹ về với ba, biết ba dễ bệnh, biết ba với mẹ ở chung đỡ cô đơn hơn ở đây. Nên tôi chẳng dám nói khi mẹ hỏi là có buồn không. Buồn chứ sao không mẹ, con nhớ mẹ gần chết, con thèm ăn cơm nhà gần chết.
Không dưng mấy bữa rày anh hai đầy tâm sự. Nhiều lúc ổng dữ như cọp, nhiều lúc ổng ngồi bó gối, hút thuốc, suy nghĩ nhìn bất lực đến tội nghiệp. Nửa đêm mò vô giường ngủ, thấy giường bên ổng mở nhạc. Grenade rồi Sorry seems to be the hardest word. Đàn ông đàn ang mà nửa đêm mở bài này, phải là chia tay hông ta, phải là nhiều tâm sự giấu giếm lắm sao. Vậy mà mình không dám mở miệng hỏi ổng một câu, không dám ngồi nói chuyện với ổng cho đàng hoàng nữa... Bởi thằng Đu Tô nói đúng, chắc đến ngày cuối cùng của cuộc đời mình mới dám nói mình thương ổng quá.

Nếu ngày mai là ngày cuối của cuộc đời? Nhiều sự việc xảy ra làm tôi phải nghĩ đến điều này lắm. Và càng ngày, tôi càng sống cân nhắc hơn. Tôi sợ làm tổn thương ai đó và họ sẽ mang vết thương đó đến ngày cuối đời. Tôi sợ mình trì hoãn việc gì đó và đến cuối đời cũng không tận hưởng được hạnh phúc của việc đi trọn vẹn một con đường.

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

It's not about the number, it's a touching story about a respectful country

Tôi copy lại những dòng nhật kí trích đăng trên báo Sài gòn tiếp thị này vì:
- Tôi tin những dòng chữ này sẽ lay động đến con tim của cả những người yếu đuối nhất: Chúng ta không còn nhiều thời gian để cố gắng hết sức và trở nên quả cảm, trách nhiệm hơn.
- Tôi cảm thấy một ý nghĩa sâu sắc của người làm báo, chưa bao giờ tôi thấy yêu cái nghề báo như thế.
- Tôi thực sự muốn làm điều gì đó cho Nhật Bản.
______________________________________________________________

Nhật ký động đất ở Tokyo
Thái Viên Linh đang ở Tokyo. Ông là kỹ sư IT của tập đoàn CISCO (Mỹ) và nhiều năm nay làm việc ở ở Tokyo. Trong những ngày qua, giữa những cơn trở mình của đất, ông đã dùng blog để chia sẻ cảm nhận của mình với bạn bè về những gì đang diễn ra.
Ông Viên Linh, 44 tuổi, là người Mỹ gốc Việt. Ông rời Việt Nam từ nhỏ nên chỉ nói chút ít tiếng Việt. Trên blog, ông dùng tiếng Anh. Dưới đây là bản dịch toàn văn để giúp bạn đọc hiểu thêm về cuộc sống những ngày qua ở Nhật Bản.
Thứ sáu 11.3.2011
Động đất! Tôi đã gặp quá nhiều từ khi đến nước Nhật này. Hôm nay, khi tôi đang ở trên tầng 24, tòa nhà Tokyo Midtown Tower lúc đầu rung lắc như mọi khi vẫn thế. Sàn nhà, tường và đồ vật bắt đầu dịch chuyển.
Thường thì chuyện này sẽ kết thúc sau vài giây tưởng như vô tận. Hôm nay nó dường như kéo dài nhiều phút. Tòa nhà rung lắc và mọi thứ bị xô dạt từ bên này sang bên kia.
Không một chút hoảng loạn, những người Nhật vẫn làm đúng phận sự hàng ngày của họ. Ảnh: Reuters
Lắc lư như thế còn chịu được nhưng khi tòa nhà bắt đầu giật nẩy theo chiều thẳng đứng thì thật đáng sợ. Rung lắc theo chiều đứng khiến mọi người chóng mặt hơn. Sự khó chịu tăng dần.
Thường thì khi có động đất, là người nước ngoài, tôi sẽ nhìn các bạn bè và đồng nghiệp Nhật. Nếu họ trông có vẻ điềm tĩnh và tự chủ thì mọi chuyện sẽ được coi như ổn thỏa.
Nhưng trận động đất 8.9 độ hôm nay thì khác. Tôi nhìn các đồng nghiệp và họ lo lắng thấy rõ. Nhiều người chạy ra khỏi phòng họp trong khi nhiều người khác bồn chồn thu gom đồ đạc của họ. Hẳn là rất nhiều điều đáng sợ có thể xảy ra trên tầng 24 này.
Khi thế giới chung quanh quay cuồng mất kiểm soát thì điều duy nhất ta có thể kiểm soát là khả năng hít thở và giữ bình tĩnh của chính mình – nhưng giờ cả điều này cũng gần như bất khả thi. Tôi nhìn ra bên ngoài tòa nhà, lúc thấy chân trời Tokyo rung chuyển thì tôi chấp nhận đây là chuyện dữ.
Tôi nhìn chăm chú những gương mặt quanh mình và thấy nỗi sợ hãi cố nén. Rất Nhật và rất cao cả.
Tất cả chúng tôi sau đó trật tự đi theo một đường về phía cầu thang. Càng đi xuống sâu trong lòng tòa nhà đang nghiêng ngả càng thấy lo lắng, vì chúng tôi cảm nhận và nghe rõ tiếng cọt kẹt của kết cấu công trình.
Cầu thang nóng bức, đông đúc và thiếu ô-xy. Thêm vào đó là tiếng rên rỉ của thép và kính bị dồn ép, nhưng lấn át mọi thứ âm thanh là những hồi còi báo động.
Có lúc không thể không nghĩ đến chuyện chết. Ý nghĩ đó đến rồi đi và bị dập tắt bằng hy vọng và ý thức rằng các cửa thoát hiểm càng lúc càng gần. Cuối cùng, tôi bước ra ngoài ánh sáng.
Ngước nhìn lên, tôi có thể thấy cả tòa nhà lắc lư qua lại. Một đám đông đứng trên các vỉa hè và những khoảng trống ngước nhìn lên hoang mang. Đó là lúc vài người trong đám bật các thiết bị di động có chức năng truyền hình lên.
Tin tức kinh hoàng. Sóng thần, cháy, và tàn phá. Chúng tôi nghe tin toàn bộ một thành phố ven biển đã bị quét sạch chỉ bằng một ngọn sóng lớn. Chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng đó trên những màn hình nhỏ.
Không thể tin nổi. Động đất tới 8.9 độ và lớn thứ sáu trong lịch sử. Bầu không khí nặng nề và ảm đạm lộ rõ dù rất kiềm chế.
Tin tức và các biến cố đi đôi với sự hiện diện cụ thể của cơn đại địa chấn này được hàng triệu người kinh qua cùng một lúc. Trong khi chúng tôi đang lo lắng thì cách đó không xa, nhiều sinh linh đang bị tàn diệt.
Hôm nay tất cả chúng tôi là một, hôm nay tất cả chúng tôi đều nhận cùng những điều như nhau. Và hôm nay dẫu tôi là một ngoại kiều tôi vẫn thấy mình Nhật Bản.
– – – – – – – – -
Thứ bảy 12.3.2011
Giống như mọi người, tất cả chúng tôi hôm nay đều dán mắt vào TV và các kênh truyền thông. Tôi xem TV ngay từ lúc mở mắt thức giấc. Hôm nay thực tế mới bắt đầu lộ diện. Tường thuật, hình ảnh, chết chóc, tàn phá.
Không thể nào tin nổi chuyện này xảy ra ngay phía bắc Tokyo. Cách nơi này không xa là một hoang mạc. Thiên nhiên thịnh nộ đã tràn qua những bờ đê chắn sóng và quét sạch bao mạng người.
Trong bản tin trực tiếp buổi chiều, một nhà máy điện hạt nhân đã phát nổ. Cấu trúc phía ngoài lò phản ứng nổ tung, phun ra một đám khói trắng. Quan chức khẳng định rằng tất cả đều trong tầm kiểm soát và phóng xạ không bị rò rỉ nhiều. Tôi rất muốn tin như thế nhưng với tôi, trong tầm kiểm soát phải là không hề có vụ nổ nào kia.
Nhưng cho tới nay tôi hết sức cảm động trước cách dân chúng ở đây xử lý quá tốt cái tai họa kinh hoàng này. Không hề có thông tin giật gân, không hề có cướp phá, không hề có bạo loạn, không hề có trách cứ nhau, và ai cũng tỏ ra có trách nhiệm với người khác.
Dù vậy, điều âm ỉ trong lòng tôi suốt ngày nay là không một ai ở đây, hay ở bất kỳ đâu đáng phải chịu thảm cảnh này. Tôi mong ngày mai sẽ mang đến những tin tức tốt…
– – – – – -
Chủ nhật, 13.3.2011
Hôm nay bình lặng và các đường phố nhìn chung đều đã bớt đông đúc. Mọi người vẫn đi lại với một mức độ bình tĩnh nhất định. Nhiều cửa hàng bán hết sạch các loại thực phẩm có thể để lâu, nước uống, đồ dùng vệ sinh, và các nhu yếu phẩm. Lần đầu tiên từ khi sống ở nước này, tôi mới nhìn thấy những kệ hàng trống rỗng.
Một số nơi ở Tokyo cắt giảm dùng điện. Ảnh: Reuters
Dù nhà máy điện hạt nhân ngưng hoạt động, Tokyo vẫn có điện gần như bình thường. Nhưng chúng tôi có khả năng sẽ bị cúp điện định kỳ theo mức phân bổ năng lượng để dành đủ công suất cho miền bắc bị thiệt hại. Mọi người đều phải làm phận sự của mình.
Ở Tokyo chúng tôi còn may mắn. Chúng tôi có bị chấn động và chao đảo nhưng ở đây không có gì khủng khiếp như các khu vực bị ảnh hưởng nặng hơn. Tất nhiên vẫn có nỗi lo về phóng xạ từ nhà máy điện.
Công ty điều hành nhà máy điện là TEPCO (Tokyo Electric Power Company). Họ từ lâu nay nổi tiếng che giấu thông tin và không hề nói sự thật khi đụng tới các vấn đề về lò phản ứng của họ.
Hôm qua, trong một cuộc họp báo trực tiếp truyền hình, bình luận viên cho biết rằng “…mọi việc trong tầm kiểm soát của TEPCO”. Ngay lúc đang phát trực tiếp, một lò phản ứng lại nổ. Rõ ràng trong tầm kiểm soát thì không thể nổ như thế.
Chỗ này đưa tin lượng phóng xạ rò rỉ ở mức bình thường trong khi chỗ khác lại cho biết có lúc lượng phóng xạ gấp 8.000 lần mức chấp nhận được. Cho tới nay chưa ai có ý kiến gì.
Bất chấp mối lo phóng xạ, những cảnh báo dư chấn, và còn động đất nữa, chúng tôi vẫn là những kẻ may mắn ở Tokyo này. Ngay phía bắc Tokyo thôi, tôi đọc thấy có tin cho rằng số người chết có thể hơn 10.000 rồi. Những suy nghĩ và cầu nguyện của tất cả chúng tôi nên hướng về họ thì hơn.
Tin tức tốt nhất và gây phấn chấn nhất của hôm nay đã đến, khi tôi nghe tường thuật một cụ già 60 tuổi được cứu thoát ngoài biển. Cụ bị sóng thần cuốn đi và ngồi bồng bềnh trên một mái nhà cách bờ 15km. Đó là một điểm sáng trong mớ hỗn độn đáng ngại.
Ở Tokyo hôm nay chúng tôi vẫn sinh hoạt bình thường. Công viên vẫn có người dạo chơi, trẻ con vẫn cười vui. Trên đường đi bộ về nhà, tôi nhìn thấy đóa hoa anh đào đầu tiên nở. Ôi, tôi ước gì hoa anh đào năm nay quay về trong một thời điểm hạnh phúc và tinh thần phấn khởi!
– – – – –
Thứ ba 15.3.2011
Đi tìm mua thực phẩm và hàng hóa ở những cửa hiệu trống trơn. Một cảnh tượng khá lạ ở Tokyo. Ảnh: Reuters
Đêm nay tối hơn bình thường. Chúng tôi đang tiết kiệm điện để những ai cần điện hơn chúng tôi có đủ dùng. Đây sẽ là một đêm lạnh cho họ. Tôi nghĩ rằng trong những căn phòng thắp nến tù mù và những chỗ nương náu miền bắc, họ biết và cảm thấy rằng cả thế giới này đều lắng nghe họ.
Nhiều ngọn đèn trong tòa nhà tôi ở và khu lân cận cũng đã tắt. Những ngọn đèn đường vẫn sáng nhưng các vỉa hè và công viên bây giờ là những bóng tối.
Khi mắt ta đã quen với bóng tối thì những vật thể sáng của ban ngày vẫn cứ sáng theo một cách tương đối với bóng đêm. Điều này rất đúng vào lúc này.
Hồi còn sinh viên tôi có học một khóa mỹ thuật và một trong những bài học hay nhất tôi học được khi tập vẽ là: “Màu tối nhất trong các màu tối luôn gần nhất với màu sáng nhất trong các màu sáng”. Tôi đang cố sức tìm kiếm một cái gì đó tươi sáng.
Tin tức hôm nay cũng chẳng khác gì hôm qua. Thêm một lò phản ứng nữa phát nổ. Đi tìm mua thực phẩm và hàng hóa ở những cửa hiệu trống trơ. Đoạn phim quay cảnh tàn phá mới tìm thấy.
Chúng tôi trải qua nhiều đợt động đất và dư chấn khác. Tới lúc này, tôi đã vô cảm với những trận động đất trung bình và nhỏ. Tuy nhiên, cảnh tượng lò phản ứng phát đi phát lại thật đáng báo động. Tokyo cách đó không xa.
Trên đường đi bộ về nhà, tôi nhìn thấy đóa hoa anh đào đầu tiên nở... Ảnh: Reuters
Vài người tôi quen sẽ tạm xa thành phố một thời gian. Buồn cười thay, một người bạn của tôi hôm nay vì lo sợ có tai họa hạt nhân ở Tokyo lại đưa vợ cùng 3 đứa con tới Hiroshima.
Đêm nay họ đang ở cách cái cái tòa nhà đổ nát nổi tiếng nơi quả bom nguyên tử đầu tiên đã nổ chỉ vài dãy phố. Khôi hài thật!
Tôi có muốn đi khỏi đây không? Với những ai biết tôi, hai tuần trước đây họ vẫn còn nghe tôi bàn kế hoạch cho một chuyến phiêu lưu mới hay lên đường làm một chuyến viễn du điên rồ. Điều kỳ lạ nhất là, ngay lúc này, tôi không muốn rời khỏi đây.
Tôi có rất nhiều bạn bè ở đây, họ đã trở thành một gia đình mở rộng của tôi. Tôi cảm thấy rằng rời nước Nhật lúc này là trốn chạy khỏi nơi chốn đã là mái nhà của tôi bao năm nay.
Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ ở đây đến cùng, làm phận sự của mình, và xem chuyện gì sẽ đến. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất lúc này là chia sẻ những ý nghĩ tích cực, chia sẻ cảm thông, và chia sẻ sự kiếm tìm những gì tươi sáng hơn.
_ _ __ _ __
Thứ tư 16.3.2011
Một chuyện xảy ra trưa hôm qua khiến tôi xót xa. Tim tôi như ngừng đập và thổn thức khi xúc cảm ngập tràn. Một chuyện bình thương như việc bưu phẩm giao tận nhà lại đưa hiện thực đến gần tôi thêm.
Một nhân viên bưu điện mặc đồng phục tin tươm nhấn chuông. Chó sủa. Tôi cảm thấy phiền vì đang bận một cuộc điện thoại công việc.
Tôi ra cửa, ký nhận, bưu phẩm đã đến đúng địa chỉ. Tôi bắt chuyện. Tôi nói bằng tiếng Nhật: “Ồ, tôi ngạc nhiên vì hôm nay ông vẫn đi làm.”
Ông đáp: “Công việc là công việc”. Ông cúi chào như thông lệ.
Chợt tôi hỏi: “Lúc động đất ông có sao không? Gia đình ông ổn cả chứ?”
Vầng trán ông cau lại. Ông nói: “Gia đình đình tôi ở Miyagi”.
Đó là thành phố ước tính có hơn 10.000 người chết. “Tôi không liên lạc được với họ, tôi không tin tức gì của họ cả. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra…”.
Rồi ông cúi chào thật thấp một cách khiêm nhường, liên tục nói “Sumimasen, sumimasen…” Đó có nghĩa là tôi xin lỗi, tôi rất tiếc vì đã làm phiền ông với tin buồn này.
Tôi không biết ông ta đã cúi chào bao nhiêu lần và đã thốt lời xin lỗi ấy bao nhiêu lần. Tôi bảo ông ấy không cần phải thế và chia buồn với ông, hy vọng gia đình ông an toàn. Ông đón nhận những cử chỉ cảm thông của tôi trong sự im lặng lúng túng. Tôi cúi chào và ông lật đật quay lưng, hấp tấp xuống cầu thang bên hông nhà.
Thật khó tưởng tượng nhưng tôi có thể hiểu ông ta. Ông không thể làm gì hơn trước biến cố này. Không có cách nào liên lạc được với miền Bắc. Điện thoại bị cắt. Tất cả những gì ông còn lại chỉ là tin tức TV.
Ông đang làm những gì có thể làm và tiếp tục duy trì những công việc bình thường và càng kín đáo càng tốt. Điều này rất Nhật Bản và thảm họa cho biết rất nhiều về đặc tính của dân tộc này.
Đó là sự tôn trọng những người quanh ta. Đó là không làm ầm ĩ và không gây bất an không cần thiết cho mọi người. Biết kiềm chế bản thân và cảm xúc là cách đóng góp vào sự an hòa chung của xã hội. Đó là tinh thần Võ sĩ đạo.
Điều lạ kỳ nhất là nó lại tỏ ra hữu hiệu ngay ở đây, qua cách mọi người xử trí biến cố kinh hoàng này. Ngay bây giờ, chuyện quan trọng nhất là cứu mạng người, khống chế các lò phản ứng, và giữ bình tĩnh trong giao tiếp.
Tình hình này thực sự tồi tệ và không có thời gian nào để dành cho một phút im lặng hay để thương tiếc người chết. Nhân viên bưu điện ấy khiến tôi xúc động, thương cảm, và tôi tự hào được sống giữa những con người tốt đẹp này.
Tối qua chúng tôi lại gặp thêm một trận động đất nữa. Động đất trong đất liền và bây giờ lại ở phía nam Tokyo. Động đất cấp 6. Không có nguy cơ sóng thần nhưng động đất làm rung chuyển cả căn hộ của tôi.
Chúng tôi đã sắp sẵn các túi ngủ sơ tán, giấy tờ, nước uống, thực phẩm, đèn pin và những gì cần thiết. Tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn. Động đất mới tàn phá phía bắc đây, giờ lại tới phía nam. Đâu đó ở chính giữa là chúng tôi. Phải giữ bình tĩnh, tập trung, trù hoạch khôn ngoan và không hoảng loạn. Đó là tính cách của mọi người ở đây.
Các bạn có thể nhìn thấy điều đó khi xem tường thuật, phỏng vấn, hay quen biết những người có gia đình ở Nhật. Các bạn có thể nghĩ rằng chúng tôi quá khắc kỷ, quá kiềm chế. Nhưng điều đó có nguyên do và đó là lối sống ở đây.
Tuy nhiên, có một điều tôi nhận ra trong những ngày này là: Sự cảm thông là cảm xúc duy nhất không thể kiềm chế.
THÁI VIÊN LINH (CHUYỂN NGỮ: TRẦN NGỌC ĐĂNG)

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

Hạnh phúc của sự nhàn rỗi

Bà già trong "Ăn, cầu nguyện, yêu" có đi khắp nơi cũng chỉ để tìm một niềm hạnh phúc, hạnh phúc trong sự nhàn rỗi. Bận rộn thì dễ hạnh phúc nhưng nhàn rỗi mà vẫn yêu bản thân, vẫn hạnh phúc thực sự chẳng có lấy một ước muốn bạo liệt nào thì quả là khó. Thế mà mình đang hạnh phúc kiểu như vậy. Mình là một con người bình thường và mình yêu những gì đang có. Mình bình thường, không vĩ đại, không đáng ngưỡng mộ, không khoác lên mình một cái áo xa xỉ để rồi gồng mình cho vừa vặn với nó.

Hạnh phúc kiểu như vậy có ích kỉ không? Mình có khác xưa lắm không? Cái ngày xưa mình lao ra đường vì mọi người? Cái ngày xưa cha mẹ có ngăn cản thế nào, có mong ngóng thế nào mình cũng không thể ở nhà vào cuối tuần để ăn cơm với gia đình? Cái ngày xưa gần thi rồi mà mình vẫn muốn meeting xin tài trợ với cả họp hành liên miên? Cái ngày xưa của bỏ tất cả vì nghĩ điều mình đang làm là đúng!

Và những điều mình hi sinh để đạt được, mình đã đạt được, một phần nào đó thỏa mãn. Nhưng. Mình không muốn như thế nữa. Bạn chè đậu xanh nói mình đi theo đúng tính cách của mình lắm, tình cảm, sống vì mọi người và đến giờ vẫn làm những công việc như thế. Bạn ấy cũng nói điều mình sợ nhất là sợ người khác hiểu lầm mình. Thế nên mãi mà mình không ra quyết định được. Mình vẫn còn sợ. Nhưng. Gặng hưỡm, khi mình đang nghĩ đến họ, họ có đang nghĩ đến mình? Mình 21 tuổi, đã qua 19, đã hết 20 và còn một con đường rất dài phía trước, rất dài nhưng cũng ngay trước mặt. Tuổi 19, người ta cần thấy trọn vẹn một thế giới mới mẻ, đầy quyến rũ đôi chân khám phá. Tuổi 20, người ta khao khát khẳng định mình với thế giới đó. Và sang tuổi 21, đã đủ trưởng thành để nghĩ về những điều gần gũi hơn, thực tế hơn. Hãy đặt một câu hỏi đơn giản: Khi mình đang lao đi tìm cách thay đổi mọi người, mình có thấy bản thân tiến bộ lên mỗi ngày không?

Mình không muốn đâm đầu về phía đó nữa khi mà mình biết một chút nữa thôi, mình sẽ nhúng chân vào bãi lầy sa mạc, càng rung động, càng lún sâu. Mình khao khát thử thách bản thân cực độ, giống như cảm giác của những ngày từ VYF trở về, mình muốn khám phá thế giới mới đó. Mình muốn mình thật ngu ngốc và khao khát khi bắt đầu tò mò về thế giới mới đó, và bản thân phải phát triển mỗi ngày. Chẳng phải tham vọng gì đâu, nếu không làm như thế thì chỉ có cach đừng yên hoặc đi một vòng tròn thật to và về lại đúng như vị trí cũ. Mình đã quá tuổi với trò đu quay rồi :)

Lúc này, mình phải nghe theo trái tim. Dù cho mình rất thương bạn, dù cho mình rất muốn giúp đỡ bạn. Nhưng bạn có thực sự cần mình không? Sự tổn thương khi mình cứ phải nhìn theo bóng bạn đã khiến mình mệt mỏi lắm rồi. Mình biết những điều mình nói ra là điều mà bạn cảm nhận được, nhưng nó chẳng giúp thay đổi bất kì điều gì: Mình luôn cảm thấy bị left-behind, bạn hiểu không? Mình cảm thấy chúng ta đi một vòng tròn lớn và chẳng tiến thêm bước nào, dù chúng ta làm rất nhiều. Mình mong bạn tốt đẹp mọi điều, nhưng, mình chẳng thể miễn cưỡng bản thân làm những điều mà nó biết là nó không thể.

Ngày mai sẽ ra sao? Mỗi ngày mình đều không ngừng hỏi câu hỏi này và mình thấy khao khát được sống giản dị, tươi vui như thế. Có thể mình chẳng vĩ đại nhưng sự vĩ đại, rốt cuộc chẳng phải nó lớn lên từ sự giản dị sao?

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

SHIT

Tui cực kì ghét chửi tiếng Anh, thiệt đó. Cái này chắc ít ai biết, mở miệng là tui chửi thề, nên nhiều lúc cũng văn trúng tiếng Anh. Nhưng tui cực ghét nghe chửi bằng tiếng Anh. Nếu đã chửi thề, cứ chửi bằng ngôn ngữ của mình hoặc ngôn ngữ để người nghe hiểu, mắc gì nguyên một đám Việt Nam lại văng tục bằng tiếng Anh làm gì???

Vậy mà hôm nay tui muốn chửi bằng tiếng Anh. Tui muốn chửi cái bản mặt tui đang nhìn thấy trong gương bằng thứ ngôn ngữ tui ghê tởm nhất. Ừ, tui - không một lớp áo che đậy nào bên ngoài - đang kinh tởm bản thân mình ghê gớm.

Có một câu chuyện nửa đùa nửa đau đớn của Nguyễn Ngọc Tư mà tui thích kể đi kể lại. Nguyễn Ngọc Tư mà, cười xong rồi đắng chát trong họng không khóc ra tiếng được luôn, xót lắm, thương lắm. Cái chuyện đùa cũng tục. Bà già sống một mình đang ngủ thì bị ăn trộm vào nhà, bả la làng la xóm lên rồi tên trộm mới bắt nạt lại: "Còn la nữa tao cởi hết quần áo ra đó". Bả mới thôi la hét, vui sướng hỏi: "Làm vậy thiệt hông anh". Truyện kết thúc bằng câu: Ai cũng có ước mơ trong đời. Vậy mà tui ngay cả đến một ước mơ cũng không có.

Mình không ham muốn một thứ gì cả. Điều đó có kinh khủng không? Mình chỉ mới nhận ra điều đó kinh khủng gần đây thôi. Mình muốn cảm ơn một người bạn đã làm thức tỉnh điều đó nơi mình. Nhưng mình phải đợi, phải nuôi dưỡng lời cảm ơn đó. Bây giờ mình chưa có đủ bản lĩnh để cảm ơn, chưa đủ tư cách để nhận lấy lời nhận xét đó một cách sâu sắc, bởi vì mình chưa thay đổi. Mỗi ngày trôi qua, mình tràn ngập trong cuộc sống đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc. Có khi nghĩ lại, mình đầy đủ thật. Bạn bè chẳng thiếu, bạn sâu sắc có, bạn vui chơi có. Gia đình vững chắc, tinh thần ổn định. Lâu lâu viết một bài báo đúng theo những gì muốn thể hiện, chẳng bao giờ bị cưỡng bách vì tiền bạc. Nhàn rỗi thì cà phê, khám phá, muốn bay xa có người cùng bay, muốn đáp lại có người đáp lại. Hạnh phúc nhỉ? Hạnh phúc là một thiếu sót đấy!!

Đến giờ mình mới nhận ra điều này. Hạnh phúc của nhiều người là sự đấu tranh không ngừng, còn mình, mọi thứ tựa hồ đã được sắp đặt và mình tận hưởng. Nếu có thứ gì đó thiếu sót, bản tính cung Thiên Bình lại giúp mình nhanh chóng cân bằng. mình an nhàn, thỏa mãn hoàn toàn với cuộc sống hiện tại. Và giết chết những ham muốn vươn ra khỏi confort zone của mình. Có lần một chị nói với mình rằng phải liều mình bơi ra khỏi comfort zone, đấu tranh sinh tồn rồi biến nơi mới thành comfort zone của mình. Mình không sợ hãi điều gì cả, nhưng đơn giản mình không muốn, mình hài lòng với mọi điều. Và điều này, một lần nữa, thật tệ!

Mỗi ngày, người ta lại đắp lên mình những chiếc áo mới. Mình không phải như thế, càng ngày càng mất kiểm soát rằng mình là ai. Phán xét, định kiến về con người, một lần nữa lại bóp nghẹn trái tim mình. Làm sao đây, làm sao đây? Yêu thương mọi người là điều viễn vông nhưng sống chung với khác biệt là điều mình muốn làm. Giá mà mình không có lớp áo nào che chắn bên ngoài. Giá mà mình có thể hét lớn lên thật lớn. Cảm giác của kẻ thua cuộc đối mặt với người chiến thắng, thật lạ. Mình tôn trọng kẻ chiến thắng vô cùng, vừa tôn sùng vừa hoài nghi. Những mâu thuẫn muốn xé nát mình ra, quật ngã mình. Nhưng cần gì thể hiện ra bên ngoài chứ.

Chẳng cần nhiều người hiểu ta làm gì cả. Dù sao, họ cũng chỉ nhìn thấy lớp áo. Có ai cũng ở đó và lắng nghe thấy tâm hồn bên trong đâu. Và mình cũng chẳng trách ai vì điều đó cả.

Hôm nay mình vui, vì một điều từ lâu lắm rồi không có đã xuất hiện trở lại. Cảm giác thua cuộc. Thất bại, té xuống, trầy đau, và đứng lên!

Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011

Am I lost?

Mơ hồ, mình thấy mình thay đổi, một chút và hôm nay là khá hơn.

Một tuần trôi qua thật mệt mỏi. Năm mới, ai cũng cố mặc một cái áo thật tinh tươm và thật rộng rãi, để rồi ngay tuần đầu tiên của năm học đã mệt mỏi vì phải gồng mình lên quá sức cho vừa chiếc áo mới đó. Mình cố gắng sống lành mạnh, có một tuần trọn vẹn nhưng vẫn chẳng cảm thấy mình đang sống trên mặt đất cho lắm. Mình làm mọi việc mà chẳng thấy đam mê, chẳng có cảm giác gắn bó với bất kì ai, bất kì điều gì. Ai bảo mình làm gì thì mình làm đúng như thế, ai bảo mình phải xử sự với họ thế nào họ mới thấy thoải mái, mình làm đúng như thế. Chả sao, vỏn vẹn có 7 ngày mà bao nhiêu sự cố xảy ra, mình chẳng còn đủ sức để thể hiện mình làm gì, đủ sức để tranh luận rồi rắc rối thêm làm gì.

Đã bảo bao nhiêu lần là mình thôi viết báo đi, vậy mà chẳng lần nào làm được. Tệ hơn, mình đang xa rời mục đích ban đầu, mình không còn viết chỉ vì tiền nữa. Mình học cách viết cũng là học cách sống, mình viết để lấy chút lửa từ người khác mà sống qua ngày, mình cứ muốn viết. Và điều đó hẳn là tệ lắm!

Mình đang lớn lên, thực sự. Mình cảm giác rõ mồn một điều đó. Điềm tĩnh hơn, chín chắn và chủ động hơn. Chỉ có điều mình cảm tính và kém chịu đựng quá, chỉ một đôi lần như thế cũng đủ làm người xung quanh tổn thương rồi. Nhưng dù sao mình cũng phải sống vì mình trước hết chứ, mình cũng phải cho bản thân dc thoả mãn xúc cảm của nó chứ. Không thể chịu đựng hoặc giả tạo hơn là khuyến khích hay mỉm cười trước những câu nói trẻ con, ngờ nghệch không đúng tuổi. Không thể chịu đựng bọn nói thì tốt, chê thì dẻo mà lười nhác làm việc.

Dù sao hôm nay cũng là một ngày trọn vẹn. Gắn bó với gia đình, với bạn bè. Mình nhận ra mình vô cùng hạnh phúc khi đem lại niềm vui cho người khác, những niềm vui sâu sắc, đáng nhớ. Mình cảm nhận niềm vui đó từ trong con tim của mình. Giá mà ai cũng vui, cũng thoải mái khi ở bên cạnh mình nhỉ. Thực ra, điều đó không đơn giản như vẽ bề ngoài đâu. Không phải ai cũng đủ tuyệt vời để vui khi bên cạnh Huyền Trang, không phải ai cũng đủ đặc biệt để mình cố hết sức làm họ vui đâu. Chỉ những món bảo vật mà mình quí ơi là quí thôi.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Tiềm thức

Hôm nay mình lại lạc đường. Số là mình đến chỗ đó một lần rồi, lần đầu lạc thê thảm. Cũng vì biết bản thân ngu đường nên mình ráng đi lại đi đi thêm lần nữa để nhớ.
Bẵng đi một mùa Tết mình quay lại. Mình vẫn còn nhớ mang máng chỗ đó nhưng lại lạc lần nữa. Và thật kì cục, cách mình đi lạc đường y như lần trước. Mình cũng dừng ở ngã tư với Nam Kì để hỏi đường, cũng đi vào đường cụt, cũng hỏi người ở đó rồi đi quá. Một hồi mới sực ra, mình chạy theo tiềm thức từ đầu đến cuối!

Và cũng như thế, hôm nay tiềm thức lại làm mình khó xử. Khi mình sợ hãi nhất, yếu lòng nhất, mình trở nên ngu ngốc đến tồi tệ. Mình không thể hiểu mình đang làm gì nữa chứ đừng nói đến điều khiển nó. Vậy là mình kêu cứu, cứ mỗi lần mình nguy kịch nhất, mình nghĩ đến một người đầu tiên và chỉ nghĩ rằng người đó mới có thể cứu mình. Nhưng chính mình đã dõng dạc tuyên bố sống độc lập cơ mà, chính miệng mình đã bảo đừng quan tâm đến tôi, và cũng chính trái tim mình quyết định sống một cách mạnh mẽ, tự tại. Tại sao trong lúc sợ hãi, lo lắng nhất, hình ảnh duy nhất có thể giúp mình lại chẳng thay đổi?

Và nếu người đó có thể xuất hiện đúng lúc, làm tốt mọi thứ, lòng mình lại yên tâm đến kì lạ. Mình chẳng biết người ta có làm những điều người ta hứa hay không, chỉ biết lúc đó mình tin tưởng hết lòng, lúc đó mình lột bỏ hoàn toàn cái vẻ ngoài khôn ngoan, mạnh mẽ mình cố công xây dựng bao lâu nay. Mình thấy mình ngốc nghếch và dễ đổ vỡ lắm lắm nhưng lại an tâm sống với bản chất như vậy.

Tất cả những điều này, mình lại ngu ngốc che dấu bằng một lối sống khôn ngoan quá tuổi. Mình lại nguỵ trang nó bằng một "mối quan hệ", đây chẳng phải là "mối quan hệ", chẳng phải là lợi dụng, hết rồi đi. Đây là cảm giác gần gũi khi bên một người bạn mình hết lòng thương mến mà có lúc, vì sợ tổn thương mà mình không dám trao đi nhiều lòng tin tưởng. Và trái tim có sự lựa chọn của nó, có người bảo mình sẽ không ân hận khi lựa chọn bằng trái tim.